“Tôi rất vừa lòng, cũng cảm nhận được thành ý mà quý công ty tạo riêng cho công ty chúng tôi, đồ đệ của ông cụ Bùi quả nhiên là rất xuất sắc.
” Tổng giám đốc Vạn rất vừa ý với phương án thiết kế của Hạ Thanh Trì.
Cố Đình Xuyên cũng không nghĩ tới tổng giám đốc Vạn lại đưa ra ý kiến ký hợp đồng ngay tại chỗ, may mắn anh đã sớm bảo Từ Khải chuẩn bị xong hợp đồng, anh đưa mắt ra hiệu cho Từ Khải, Từ Khải lập tức lấy hợp đồng ra.
“Tổng giám đốc Vạn, ngài xem một chút, đây là hợp đồng.
” Từ Khải không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Tổng giám đốc Vạn nhận lấy rồi nhìn thoáng qua: “Không có vấn đề gì, chi tiết về hợp tác chúng ta đã bàn bạc xong từ lâu, tôi tin tưởng tổng giám đốc Cố, chúng ta cứ trực tiếp ký hợp đồng là được.
”
Nói xong, tổng giám đốc Vạn lấy bút từ trong tay thư ký, vung bút ký xuống tên mình, Cố Đình Xuyên thấy thế cũng nhanh chóng ký tên mình lên đó.
Dự án hợp tác lên tới mấy trăm triệu cứ được ký xuống như vậy, lúc này Hạ Thanh Trì mới thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng muốn đuổi Đinh Linh đi, nhưng Hạ Thanh Trì biết dự án hợp tác này có tầm quan trọng như thế nào đối với Cố thị, cô không hy vọng bị bản thân làm hỏng.
“Janey, cảm ơn cô đã thiết kế cho công ty chúng thôi một bản thảo thiết kế hoàn mỹ như thế.
” Trước khi đi, tổng giám đốc Vạn đi đến trước mặt Hạ Thanh Trì, nói.
Hạ Thanh Trì vội vàng nắm lấy bàn tay mà tổng giám đốc Vạn đưa qua, khiêm tốn nói: “Tổng giám đốc Vạn quá khen rồi, thiết kế của tôi nếu có chỗ không đủ, ngày sau còn cần tổng giám đốc Vạn chỉ giáo nhiều hơn.
”
Tổng giám đốc Vạn cười gật đầu, sau đó đi theo Cố Đình Xuyên cùng rời khỏi phòng họp.
Hạ Thanh Trì nhìn theo bóng dáng rời đi của tổng giám đốc Vạn, đột nhiên, khóe mắt Hạ Thanh Trì liếc qua Từ Khải, cô nhớ tới chuyện gặp được Từ Khải ở quán Bar vào ngày hôm qua, vì sao Từ Khải lại xuất hiện ở quán Bar vào khoảng thời gian ấy?
Ngày hôm qua bởi vì chuyện của Lộ Tiểu Kỳ, Hạ Thanh Trì không nghĩ nhiều về vấn đề của Từ Khải, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy rất có vấn đề.
Rõ ràng khi hạ Thanh Trì rời khỏi công ty thì thấy Từ Khải đi theo Cố Đình Xuyên, nhưng sao chỉ chớp mắt Từ Khải đã xuất hiện ở quán Bar rồi?
Chuyện này chỉ cần nghĩ một chút là có thể hiểu rõ, chắc chắn Cố Đình Xuyên bảo Từ Khải đi theo mình, đây là theo dõi à? Hạ Thanh Trì nghĩ thầm trong lòng.
Mặt ngoài Cố Đình Xuyên giống như rất săn sóc, bảo mình nhanh đi xử lý chuyện của bản thân, nhưng sau lưng lại bảo Từ Khải đi theo mình, tâm trạng của Hạ Thanh Trì từ từ trở nên tồi tệ.
“Chát” một tiếng, Hạ Thanh Trì chỉ cảm thấy lỗ tai phát ra tiếng “ong ong”, một bên mặt nóng rát đau, Hạ Thanh Trì ngẩng đầu thì thấy trưởng phòng Diêu và người của bộ phận thiết kế đều kích động ngăn lại cái gì.
Tập trung nhìn vào, Hạ Thanh Trì thấy khuôn mặt gào rống của Đinh Linh, chẳng qua Đinh Linh đang rống cái gì thì Hạ Thanh Trì không nghe rõ.
“Janey, em không sao chứ.
” Giọng nói quan tâm của chị Diêu truyền đến, Hạ Thanh Trì chậm rãi khôi phục thính lực.
Lúc này Hạ Thanh Trì mới ý thức được vừa rồi đã xảy ra cái gì, hóa ra vừa nãy Hạ Thanh Trì đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, Đinh Linh thừa dịp Hạ Thanh Trì chưa chuẩn bị, trực tiếp tiến lên cho Hạ Thanh Trì một cái tát.
“Không có việc gì.
” Hạ Thanh Trì lắc đầu, một cái tát này đúng là dùng sức, Hạ Thanh Trì cảm thấy đầu mình đều choáng váng.
“Cô là đồ đàn bà không biết xấu hổ, cũng dám ở sau lưng đoạt dự án của tôi.
” Đinh Linh chửi ầm lên giống như người đàn bà đanh đá.
Hạ Thanh Trì nhìn dáng vẻ cuồng loạn của Đinh Linh, càng thêm cảm thấy cô ta đáng thương lại đáng buồn.
“Đinh Linh, cô tỉnh táo một chút cho tôi.
” Trưởng phòng Diêu bước nhanh tới, chắn trước mặt Hạ Thanh Trì: “Hôm nay nếu không có Janey thì cô đã làm hỏng dự án hợp tác với Vạn Khang rồi, bây giờ cô không cảm ơn Janey mà còn ở nơi này ồn ào cái gì?”
Đinh Linh hoàn toàn không cảm kích, cô ta chỉ biết hôm nay Hạ Thanh Trì đã đoạt dự án hợp tác của mình: “Ít nói nhiều, chính là ả đàn bà đê tiện này, đồ đê tiện, chỉ biết đoạt đồ của người khác!”
“Đinh Linh, là chính cô học nghệ không tinh, nếu cô lấy được sự thừa nhận của tổng giám đốc Vạn thì làm sao tôi có thể đoạt dự án của cô dễ dàng như vậy?” Hạ Thanh Trì kiêu ngạo nói với Đinh Linh, trong giọng nói tràn đầy vẻ trào phúng của người thắng cuộc.
Thật ra, Hạ Thanh Trì là cố ý, cô biết sau khi Cố Đình Xuyên tiễn tổng giám đốc Vạn xong thì chắc chắn sẽ trở lại phòng họp xử lý chuyện của Đinh Linh, Hạ Thanh Trì không tin Cố Đình Xuyên sẽ đuổi việc Đinh Linh theo ước định.
Vì thế cô muốn chọc giận Đinh Linh, cho Cố Đình Xuyên một lý do khác để đuổi việc Đinh Linh, Hạ Thanh Trì không muốn cho Đinh Linh có bất kỳ lý do nào để tiếp tục ở lại cố Thị.
“Ả đê tiện này, cô nói cái gì?” Quả nhiên, Đinh Linh lập tức cắn câu, cô ta càng tức giận hơn, mấy người đồng nghiệp cũng không cản được động tác muốn xông lên đánh Hạ Thanh Trì của cô ta.
“Làm sao vậy, tôi nói không đúng à? Chuyện này cô không trách được ai cả, có trách thì chỉ trách chính cô không có năng lực thật sự, đức không xứng vị, cho nên cô không bảo vệ được dự án là xứng đáng.
” Hạ Thanh Trì liên tục thêm lửa.
“Cô là cái thá gì.
” Đinh Linh tức đến đỏ cả mặt: “Cô chính là thứ hàng hỏng, cô ngủ với tổng giám đốc Cố mới đến được đây, khi ở trong văn phòng của tổng giám đốc Cố cô đã gấp không chờ nổi rồi, cô đừng tưởng rằng mọi người đều không biết.
”
Đinh Linh lớn tiếng nói: “Còn có, đứa con gái kia của cô cũng không biết là con hoang từ đâu tới! ”
Đinh Linh nói được một nửa thì lập tức ngậm miệng, Hạ Thanh Trì hồi thần lại, phát hiện là Cố Đình Xuyên.
Cố Đình Xuyên vốn định tìm Đinh Linh rồi tuyên bố cô ta bị sa thải, nhưng khi đi ngang qua phòng họp lại phát hiện bên trong rất ầm ĩ, anh đi vào thì vừa lúc nghe thấy lời của Đinh Linh, người không đánh phụ nữ như anh phá lệ tát Đinh Linh một cái.
Đinh Linh tức đến hồ đồ, nói không lựa lời, thẳng đến khi ăn một cái tát mới thanh tỉnh lại, cô ta nhìn khuôn mặt tức giận của Cố Đình Xuyên, cũng biết lời nói vừa rồi của bị Cố Đình Xuyên nghe được, cô ta run rẩy nói: “Tổng giám đốc Cố, rất xin lỗi.
”
Cố Đình Xuyên trừng Đinh Linh: “Là ai nói với cô là Janey ngủ với tôi? Cô thấy à?”
Đây vốn là Đinh Linh tự suy đoán, cô ta nhanh chóng lắc đầu.
“Trưởng phòng Diêu, bộ phận thiết kế có lời đồn như vậy truyền ra, cô cũng không quản à?” Giọng nói của Cố Đình Xuyên cực kì lạnh lẽo, mọi người ở đây ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.
Trưởng phòng Diêu bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Cố, tôi cũng là lần đầu tiên nghe thấy lời đồn như vậy, trước đây tôi ở bộ phận thiết kế chưa từng nghe qua câu nói thế này.
”
“Vậy nên đây là chính cô bịa đặt ra?” Cố Đình Xuyên nhìn về phía Đinh Linh: “Nếu để tôi nghe được mấy câu nói đó một lần nữa thì lập tức chạy lấy người cho tôi.
”
Người của bộ phận thiết kế đều gật đầu, không dám nhiều chuyện.
“Cô đi thu dọn đồ của mình đi, lập tức lăn ra khỏi Cố thị.
” Cố Đình Xuyên lạnh lùng nói.
Đinh Linh lập tức mềm chân: “Tổng giám đốc Cố, tôi sai rồi, anh có thể cho tôi một cơ hội nữa được không.
”
“Tôi đã cho cô cơ hội rồi, là chính cô không nắm chắc nó, còn thiếu chút nữa làm hỏng dự án hợp tác với Vạn Khang, không để cô bồi thường đã là tôi nhân từ rồi.
” Cố Đình Xuyên nói không lưu tình chút nào.
Đinh Linh làm sao chịu rời đi như thế, cô ta lôi kéo góc áo Cố Đình Xuyên: “Tổng giám đốc Cố, cầu xin anh, tôi sai rồi, anh cho tôi thêm một cơ hội nữa được không, cầu xin anh.
”
“Từ Khải, anh đi cùng Đinh Linh làm xong thủ tục, hoàn thành trong buổi sáng hôm nay,” Cố Đình Xuyên không để ý đến Đinh Linh.