Ngày nảy ngày nay, có một thanh niên người Việt Nam tên là Nguyễn Kim Hậu, hai mươi tư tuổi, sống đâu đó tại một khu tự trị ở Liên Bang Nga.
Người ngoài nhìn vào hay đánh giá hắn là đồ vô tích sự, hoặc gọi hắn là đồ vô công rồi nghề. Cũng bởi vì tại hắn suốt ngày cứ đắm mình trong thế giới ảo cho nên bị mang tai tiếng là điều không thể tránh khỏi.
Cha mẹ Kim Hậu là công nhân xuất khẩu lao động từ những năm tám chín (). Mẹ hắn mất ngay sau khi mới hạ sinh được hắn, ra đi vĩnh viễn để lại cha hắn một mình gà trống nuôi con.
Sau một vài năm phấn đấu, cộng thêm một chút may mắn, cha của Kim Hậu từ hai bàn tay trắng mà quật khởi lập nghiệp thành một ông chủ buôn hàng lớn cho tất cả các khu thương mại trên toàn liên bang Nga. Bản thân Kim Hậu là một con mọt game RPG chính cống, từ nhỏ đam mê series Final Fantasy. Chính vì thế hắn đã quyết định đi theo hướng học công nghệ.
Tuy lý do có hơi trẻ con nhưng thành tích học tập của Kim Hậu thật sự rất tốt. Không điều gì có thể làm khó được hắn cả, chỉ cần Kim Hậu nắm bắt được những ý chính từ lý thuyết hay công thức thì từ một hắn có thể suy tới mười!
Có lẽ nói sơ qua về thân thế của hắn đến thế là đã đủ. Giờ thì trở về chuyện chính!
Qua một đoạn thời gian, cha của Kim Hậu tìm được một người tâm đầu ý hợp thế nên ông đã quyết định tái hôn. Còn hắn cũng vì không muốn trở thành vật cản ngáng chân quan hệ của cha mình nên đã lựa chọn dọn đi ra ngoài sống tự lập.
Vì mơ ước và lý tưởng của mình, Kim Hậu phấn đấu thi vào đại học Lomonosov nổi tiếng nước Nga và tốt nghiệp loại ưu khoa toán vi tính và điều khiển học tại đó.Thậm chí hắn còn được mấy người bạn Nga con nhà quyền thế muốn ngỏ ý mời hắn về làm việc cho họ. Nhưng tất cả đều bị hắn thẳng thừng từ chối.
Đùa sao?
Ngay từ đầu Kim Hậu đã có “chí lớn”, lao vào con đường phát triển… game chứ đâu có muốn làm cái công việc công sở suốt ngày phải nịnh bợ cấp trên nhàm chán kia…
Mở khóa cửa lẳng lặng đi vào trong nhà, Kim Hậu thả túi đồ ăn nhanh mà hắn vừa mới mua từ cửa hàng ra bếp, sau đó ngồi lên chiếc ghế xoay bằng da cực kỳ mềm mại của mình.
Năm năm kể từ khi ra trường, hắn ngày nào cũng chìm đắm trong thế giới game. Suốt ngày dài rồi đến đêm thâu, phong độ của hắn năm năm trước nay đâu có còn. Thân thể gầy tong teo chỉ còn có bốn mươi cân nhìn không khác gì như bộ xương di động, đã thế hai tròng mắt lúc nào cũng thâm quầng giống như gấu Panda. Thậm chí lúc hắn ra đường có đôi khi còn bị vài đồng chí công an tra hỏi vì trông quá khả nghi, vì trông hắn giống hệt dân “YOLO” suốt ngày "đánh tép”, “đập đá”. (Nghiện đó)
Xoay người ấn nút nguồn máy tính, Kim Hậu lắc đầu cười khổ nói:
"Thật là khó chịu, cơ thể mình tiến hóa thành cái dạng gì mà mới ra ngoài trời một chút thôi đã suýt nữa chết vì chói lóa. Có lẽ năm năm này mình cày ngày cày đêm trong nhà, ít ra ngoài, cho nên thân thể đã tạo thành phản ứng tự nhiên bài xích với ánh mặt trời mất rồi. Haìz"
Khẽ thở dài ra một hơi, Kim Hậu nhàm chán nhìn vào màn hình máy tính. Nếu như có người chơi rpg có kinh nghiệm ở đây thì họ sẽ rất kinh ngạc không thôi. Trên giao diện desktop máy tính của hắn đập vào mắt toàn là RPG, MMORPG như: Dragon Age, The Witcher hay Diablo hoặc World of warcraft (WOW) , Tera v..v... nói chung chỉ cần là những game rpg hot truyền kỳ thì hắn đều có hết, không những thế tất cả đã hoàn thành % từ dễ tới khó. Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Kim Hậu nhấp chuột vào chorme, đăng nhập vào diễn đàn game của bliard. Không như những gì người ngoài hay nghĩ, rằng hắn là một kẻ vô công rồi nghề, hắn vậy mà làm công việc moderator (mod) và Game master(GM) cho hãng.
Nhưng mà tại sao lại làm ngay tại nhà? Kỳ lạ ư?
Tấm bằng loại ưu kia của Kim Hậu cũng không phải là tờ giấy vô dụng. Hắn thật sự có tài năng thực thụ, lúc hắn đi xin việc thì lập tức được nhận vào làm GM cho vài game chủ lực của hãng. Thôi hãy nói, bây giờ hắn click vào WOW và chờ đồng đội trong công hội (guild) để đi phó bản boss.
Tất nhiên rồi, ngoài công việc GM thì hắn cũng đầu tư khá nhiều thời gian để cày cuốc. Kim Hậu ở ngoài đời nhìn dặt dẹo vậy thôi chứ ở trong game thì lại là một vị đội trưởng được cả công hội tôn kính, chỉ cần có hắn dẵn dắt chỉ huy thì boss phó bản nào dù khó đến mấy cũng có thể qua được. Lúc nào cũng là hắn dẫn đội xông pha khiêu chiến độ khó cao nhất trong game và công hội của hắn lúc nào cũng thành công diệt boss đầu tiên trên sever toàn thế giới.
Boss là một con rồng đen có thân hình to lớn như một loài bò sát, trên lưng nó là hai cánh đen sải rộng che lại cả bầu trời, toàn thân nó thì bao phủ đầy rẫy một lớp nham thạch nóng cháy. Nhưng trước sự ăn ý hoàn hảo của cả đội và tài chỉ huy phân phối của Kim Hậu. Không lâu sau đó họ cũng hạ gục được thách thức cho chuyến đi phó bản lần này.
“GRÀO!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Miệng con rồng đen lúc này đang sặc sụa đầy nham thạch rớt ra, nó rất không cam lòng từ từ gục ngã vào bên trong dòng nước xoáy chảy xiết dưới biển sâu thăm thẳm, chỉ để lại sau đấymột chiếc hòm phát sáng lấp lánh. Cũng ngay tại thời khắc ấy, mọi người trong guild của Kim Hậu tung hô ăn mừng loạn cả tai nghe, riêng bản thân Kim Hậu thì chỉ ngồi mỉm cười hài lòng với những gì mà những chiến hữu của hắn đã thể hiện.
Kim Hậu tuy là GM của game nhưng cũng không có tham gia vào công tác làm game, hắn chỉ chịu trách nhiệm tìm kiếm xử lý lỗi trong game mỗi tuần. Xong là lại đăng nhập vào nick như người chơi bình thường khác mà thôi.
Sau khi phân phát xong chiến lợi phẩm cho tất cả mọi người, hắn liền từ biệt mấy chiến hữu cùng công hội rồi thoát game.
Lấy ngón tay xoa xoa nhẹ hai vầng thái dương, hắn tặc lưỡi:
"Chậc! Lót dạ rồi chơi tiếp Tera thôi."
Nhanh chóng nhấc thân thể còm nhom của mình đi ra bếp, hắn lấy hai chai nước và một cái bánh kẹp đơn giản ra rồi lại chạy vào trước màn hình máy tính ngồi gặm.
Vừa ăn vừa lướt web, Kim Hậu chợt phát hiện hôm nay là ngày lễ tình nhân (-). Trong các diễn đàn ở tất cả các trang mạng nổi tiếng đều sục sôi về ngày lễ tình yêu này, đi đâu cũng thấy tin tức về các cặp đôi kết duyên bằng đủ cách, đủ trò tỏ tình độc đáo.
Trong lòng Kim Hậu bỗng cảm thấy có một chút trống rỗng. Những thứ gợi nhớ tình yêu này lại làm dấy lên vết thương lòng của hắn từ nhiều năm trước. Bởi đây cũng chính là ngày người hắn đã luôn thầm mến đã không chút do dự chia tay với hắn vì lý do oái ăm:
"Điện thoại cùi với cả không có xe thì có học giỏi thế nào đi nữa cũng cạp đất mà ăn! "
Kim hậu lúc còn đi học, ngoài cái thanh danh học giỏi thì thân phận con nhà giàu hắn lại ém rất kĩ. Cho nên ngoài một số người ra thì hầu như không một ai biết được bí mật của hắn. Ngay cả cô nàng tai quái này cũng vậy.
Sau năm năm thầm yêu trộm nhớ (thực ra thì chỉ là trong ảo tưởng của hắn mà thôi),ngay trước lúc chuẩn bị ra trường. Những tưởng thời cơ đã chín muồi, hắn quyết định mời cô nàng này tới một cuộc hẹn và muốn bày tỏ hết những cảm xúc mà bao năm qua hắn dành cho nàng. Nhưng ai mà biết được, hắn lại bị “đá” phũ phàng ngay lập tức như vậy.
Kim Hậu cũng bất ngờ bởi cô nàng ẩn sau lớp mặt nạ quá kỹ. Hóa ra ả luôn tiếp cận hắn chỉ vì thành tích học tập của hắn, suốt vài năm cùng học lợi dụng Kim hậu như một công cụ kiếm lợi cho ả mà thôi. Thật là một vở kịch và diễn xuất hoàn hảo.
Trái tim Kim Hậu hoàn toàn tan vỡ kể từ đó, hắn bắt đầu dần sống khép kín lại. Trong xã hội thời nay, con người ta sống trở nên quá thực dụng, thực dụng tới nỗi mà có đôi khi Kim Hậu tự hỏi, rằng thế giới này có còn một thứ gọi là tình cảm chân thành hay không?
Tất nhiên Kim Hậu sẽ không vì thế mà vơ đũa cả nắm, dù sao thì mỗi người mỗi khác không phải ai cũng như ai. Chỉ là bản thân hắn vẫn chưa gặp được người thích hợp mà thôi. Dẫu vậy, Kim Hậu vẫn rất sợ sẽ lại bị tổn thương một lần nữa, cho nên hắn đã khép chặt lại cánh cửa trái tim của chính mình cũng sau việc ấy.
Nhưng dù sao thì con người ai muốn cô đơn bao giờ cơ chứ? Trong thâm tâm Kim Hậu lúc nào cũng khát khao muốn tìm ai đó thật tâm để chia sẻ tình cảm với mình, nhưng rất tiếc ~ anh rất tốt nhưng tôi rất tiếc.
Mất hết hứng cày cuốc, Kim Hậu đứng dậy mặc lên chiếc áo khoác của mình rồi lững thững tản bộ xuống đường. Nhìn các cặp tình nhân quấn quýt bên nhau trên con phố tấp nập, trong lòng hắn cảm thấy tủi thân đến tột cùng. Tên bạn thân duy nhất của hắn hiện giờ cũng đã lập gia đình nên giờ đây cũng chả còn ai có thể chia sẻ sự cô đơn cùng hắn lúc này nữa.
Lặng lẽ ngửa mặt lên trời tuyết, Kim Hậu hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, bồi hồi nhìn lên bầu trời không sao một lúc rồi lại tiếp tục bước đi. Không ai trên con phố đông đúc này để ý tới sự hiện hữu của hắn, Kim Hậu như một người vô hình ở giữa hai bên dòng người hối hả đi lại....
Đứng trước đèn đỏ để chuẩn bị sang đường, Kim Hậu đang mông lung suy nghĩ thì chợt thấy người phụ nữ bên cạnh trượt chân ngã xuống, sẩy tay đẩy đi mất chiếc xe đẩy. Bên trong cái xe đẩy này có một đứa trẻ mũm mĩm đang thích thú chơi đùa với món đồ chơi mà mẹ nó mới mua. Cùng lúc đó, một chiếc xe buýt cũng đang lao tới với tốc độ quá nhanh cho nên đã không thể kịp phanh.
Mắt thấy chiếc xe sắp sửa đâm vào đứa bé, Kim Hậu không chút do dự lao tới kéo lại chiếc xe đẩy lên vỉa hè, nhưng bản thân hắn thì lại ngã xuống đường do bị mất đà. Nhìn vào ánh đèn pha ô tô chói lóa, Kim Hậu theo phản xạ nhắm nghiền mắt lại, ý thức thì từ từ chìm sâu vào bóng tối vô hạn.....