Sột soạt!
“Oáppp!!!”
Kim Hậu vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ rất chi là ngon lành. Hắn mạnh mẽ vươn vai và ngáp dài giữa một đống tàn phẩm linh dược, có vẻ như đêm qua hắn đã lại thức thâu suốt sáng để vùi đầu tập luyện dược.
Đã một tuần trôi qua kể từ lần cứu đoàn đội của ông bác ria mép xoăn, cuộc sống sinh hoạt của Kim Hậu vẫn lặng lẽ trôi qua như bao ngày bình thường khác của hắn. Vẫn cứ là luyện tập nữa, luyện tập mãi, luyện tập cho đến lúc… đốt sạch hết cả linh dược và hóa mình thành một cục than đen thui thì hắn mới thôi.
“Trông kìa, lôi thôi, nhếch nhác trông không ra cái thể thống gì cả. Mau đi vệ sinh cá nhân đi rồi chuẩn bị cùng ta đi một nơi.” Trong lúc Kim Hậu đang còn mơ màng gãi gãi cái “tổ quạ” dựng ngược, rối bời trên đầu thì đột nhiên giọng nói của Bạch lão chợt vang lên bên tai hắn.
“Hể? Hôm nay con không phải tập luyện dược sao sư phụ?” Kim Hậu vừa nói, vừa uể oải đứng dậy bước ra khỏi sơn động.
“Thì cứ mau đi đánh răng đi, khổ quá.”
Sau khi chờ cho hắn rửa mặt gội đầu chỉn chu lại một lượt bên bờ hồ, Bạch lão bấy giờ mới nhẹ nhàng hiện ra từ bên trong chiếc nhẫn đen, ôn tồn giải thích cho Kim Hậu nói:
“Thời gian này ngươi tu luyện ở trong rừng sâu cũng đã có một khoảng thời gian khá lâu, tu vi của ngươi cũng bắt đầu tăng tiến chậm dần. Có lẽ cũng sắp tới lúc chúng ta phải rời khỏi ma thú rừng rậm để cho ngươi ra ngoài chiêm ngưỡng thấy đại lục Vô Biên đất rộng người đông là như thế nào. Nhưng trước khi rời đi thì ngươi cũng đừng có quên mục đích quan trọng nhất tại sao ngươi lại có mặt bên trong ma thú rừng rậm này.”
“Sư phụ, ý người có phải là về vụ Thanh Thủy Cự Mãng Xà không?”
“Chứ còn sao nữa? Vài ngày trước trong lúc ngươi đi ở trong rừng thì vi sư đã cảm nhận được hang ổ của một con Thanh Thủy Cự Mãng Xà, khá gần với vành đai của ma thú rừng rậm. Ngươi cũng phải nên đi dò xét xem thử ra sao rồi…”Bạch lão vừa nói vừa chắp ngang hai tay ra sau hông nhìn về phía thác nước, đến lúc lão quay lại nhìn Kim Hậu thì đã thấy… hắn cùng Hỏa Nhi đã đi về hướng lối bí mật từ lúc nào.
“Ơ này! Hai cái đứa ngốc này, ta còn chưa có nói là con rắn đó ở đâu cơ mà! Hơn nữa nếu không có ta thì các ngươi định xớn xác đi đâu hả?!!!”
___________________
Sau khi vượt qua rất nhiều chướng ngại vật và bị Bạch lão khiển trách suốt dọc đường về cái tội không chịu chú ý lắng nghe, Kim Hậu cuối cùng cũng được lão chỉ dẫn tới một đầm nước có không khí khá làm ẩm thấp.
Hắn và Hỏa Nhi hiện đang nằm rúc trong một lùm cỏ um tùm, cả hai đang đeo trên đầu một sợi dây buộc vài cái cành lá xanh mà hắn bẻ được ven đường. Ngoài ra để cho chắc ăn, hai tay Kim Hậu còn cầm đứng lên hai cái cành cây đầy lá khác để bảo đảm cho hắn và Hỏa Nhi “ngụy trang” thật an toàn.
“Sư phụ, tại sao giữa đầm nước này lại chỉ có mỗi một bông hoa sen màu xanh thế kia thôi ạ? Đã thế nó lại còn phát sáng bập bùng giống như là có lửa cháy ở giữa nụ hoa nữa chứ… Khoan đã, hình như con thấy nó ở đâu rồi thì phải… A, đúng rồi!...” – Kim Hậu suýt nữa thì thốt lên thành tiếng vì quá bất ngờ – “ Khục!... Nếu đúng như trong sách mô tả thì hình như kia là Thanh Thủy Diễm Liên Hoa!”
Tất nhiên thời gian vừa qua Kim Hậu cũng được đọc thêm rất nhiều sách dược điển mà Bạch lão đưa cho hắn nên giờ đây Kim Hậu đã có trang bị cho mình kha khá kiến thức và hiểu biết về các loại linh dược chứ không còn có cái gì cũng không biết như trước nữa.
“Chậc, chậc! Tên nhóc nhà ngươi đúng thật là cái số chó ngáp phải ruồi. Người ta lên bờ xuống ruộng, bước vào biển lửa, khốn khổ bao nhiêu mới tìm được một dược vị quý hiếm. Thế mà người thì hết lần này đến lần khác toàn là cái số bánh từ trời rớt vào đầu. Lần trước không thèm lấy Băng Tâm Linh Hoa thì giờ đây đã lại gặp phải thứ tốt hơn nữa.” - Bạch lão không nhịn được mà phải tặc lưỡi cảm thán – “Thanh Thủy Diễm Liên Hoa này là một loại linh dược rất thú vị. Chúng vừa có thể sinh trưởng ở vùng có nhiệt độ cao mà lại vừa có thể sinh sống ở vùng ẩm thấp như thế này đây. Nếu dùng để luyện chế dược phẩm hàn tính thì nó sẽ trở nên rất lạnh, ngược lại nếu dùng để luyện chế dược phẩm nhiệt tính thì nó sẽ trở nên rất nóng. Thứ này ngươi nhất định phải lấy về bằng được bởi vì nó vừa lúc rất cần thiết cho việc luyện hóa dị nguyên tố của ngươi trong tương lai đấy.”
Được Bạch lão căn dặn cặn kẽ thêm, hai mắt của Kim Hậu lại tỏa sáng lấp lánh như hai cái đèn pin. Sau khi cố gắng đè nén lại sự ham muốn của mình và gian nan nuốt vào một ngụm nước miếng để lấy lại bình tĩnh. Kim Hậu bấy giờ mới rời mắt khỏi chỗ bông hoa sen, nhìn về phía một cái hang hơi thấp ở dưới vách đá gần đó.
“Hình như kia là cái hang của con Thanh Thủy Mãng Xà thì phải, bây giờ mà lấy bông hoa thì đúng là nguy hiểm thật…” Kim Hậu cau mày thầm nghĩ.
Thế nhưng đang trong lúc hắn còn đang mải nghĩ cách phải lấy được bông hoa này như thế nào thì bỗng nhiên Kim Hậu thấy Hỏa Nhi đánh mũi khịt nhẹ vài tiếng, sau đó thì nghiêng đầu nhìn về phía một lùm cây cách chỗ ẩn nấp của hai người khoảng chừng vài mét. Có vẻ như nó phát hiện được có mùi lạ nào đó.
“Suỵt!” Kim Hậu nhanh chóng tận lực thu hồi khí tức của mình, sau đó vừa lặng lẽ lấy tay vuốt nhẹ đầu Hỏa Nhi ý bảo nó giữ im lặng, vừa cẩn thận theo dõi chỗ lùm cây khả nghi.
Mà cũng chẳng để cho hắn phải chờ lâu, rốt cục từ bên trong lùm cây ấy nhẹ nhàng rón rén bước ra một bóng người. Thân hình mảnh mai được bó sát lại bởi một chiếc áo liền quần màu đen tuyền, chiếc mũ hai đỉnh hình con cú mèo che khất đi khuôn mặt xinh đẹp đang đeo một nửa cái mặt nạ kỳ dị. Đôi bàn tay trắng nõn như tuyết đang cầm chặt lấy một cây kim thiết quyền trượng sáng bóng.
Kim Hậu vừa trông thấy người này thì liền lập tức nhận ra được đây chính là cô nàng ngang ngược thích tống tiền Ngọc Dung mà hắn gặp cách đây hơn hai tháng trước trong đoàn đội của ông bác ria mép xoăn.
Tuy nhiên dáng vẻ của Ngọc Dung hiện giờ trông cũng không có lành lặn gì cho lắm. Gương mặt xinh đẹp bị lấm lem vết bẩn do bị nhiễm đất bụi, trang phục thì chỗ rách chỗ không trông rất là tang thương. Dường như để đến được nơi này thì cô nàng cũng đã phải trải qua không ít cuộc đào tẩu khỏi những con thú dữ ở trong rừng.
“Kia chẳng phải là Ngọc Dung sao? Tại sao cô ta lại xuất hiện một mình ở nơi này? Chẳng lẽ cô nàng này thèm tiền tới nỗi mạng của mình cũng cần nữa sao?” Kim Hậu ngạc nhiên thầm nghĩ.
Hiện tại hắn thấy Ngọc Dung đang nhìn chăm chăm vào Thanh Thủy Diễm Liên Hoa ở giữa cái đầm, có vẻ như cô nàng cũng đánh chủ ý vào bông hoa này. Tuy đã xác định được đối tượng là ai nhưng hắn và Hỏa Nhi cũng không có rời khỏi chỗ nấp mà vẫn âm thầm theo dõi xem hành động tiếp theo của cô nàng là gì.
Về phần Ngọc Dung, sau khi nàng lấy tay vuốt nhẹ vào bộ ngực đầy đặn của mình và hít vào một hơi thật sau để lấy một chút dũng khí. Bỗng dưng từ đằng sau lưng nàng bỗng xuất hiện hai tảng đá nhỏ vừa đủ một người đứng trên đó.
Chứng kiến hành động kỳ lạ này của Ngọc Dung, Kim Hậu lại chợt nổi lên cảm giác rất hiếu kỳ. Hắn cũng không hiểu với hai tảng đá này thì cô nàng sẽ có thể làm sao để hái được Thanh Thủy Diễm Liên Hoa mọc giữa đầm sâu kiểu gì.
Rất nhanh sau đó, Kim Hậu đã nhận được lời giải đáp cho thắc mắc của mình. Chỉ thấy Ngọc Dung nhẹ nhàng đứng lên một tảng đá, tảng còn lại thì nàng vận dụng ma lực khiến nó lơ lửng ở trên mặt nước. Cứ như vậy nàng vừa tinh tế vận dụng ma lực khống chế những tảng đá này thay phiên nhau tiến về phía trước, đôi chân thon dài thì lại vừa nhanh nhẹn đạp lên những tảng đá ấy theo nhịp rất là đều đặn. Tất cả những thao tác này được Ngọc Dung thực hiện nhanh tới nỗi Kim Hậu nằm nhìn cách đó không xa còn tưởng là cô nàng đang chạy nhảy trên mặt nước vậy.
“Cô nàng này không muốn sống nữa hay sao mà lại bất chấp mạo hiểm như thế?” Kim Hậu đổ mồ hôi hột nghĩ.
“Hừm…Cô nhóc này có lẽ có thân phận không phải là đơn giản. Để có thể làm được những thao tác cầu kỳ thế kia thì chắc chắn là phải có tu luyện một loại công pháp kỳ dị nào đó…” - Giọng nói của Bạch lão giống như là lâm vào trầm tư, tuy nhiên hình như lão ta cũng chẳng tài nào nhớ ra được nên lại bắt đầu đổi giọng – “…Cơ mà cô nhóc này không những sở hữu Thông Thiên Linh Thể ngàn năm khó có được, mà lại còn có thiên phú vận dụng ma pháp rất là suất xắc. Chả bù cho một ai đó cả ngày có mỗi việc ngồi điều khiển ma lực để khống chế ngọn lửa mãi mà cũng không xong.”
“Sư phụ à, người muốn phê phán con thì hãy lựa lúc thích hợp đi chứ. Con không có thiên phú được như người ta thì chỉ còn cách miệt mài luyện tập thôi chứ làm sao bây giờ.” Kim Hậu bất đắc dĩ khổ sở đáp.
Trong lúc hai thầy trò Kim Hậu lại nổi lên dậy sóng, Ngọc Dung loáng một cái cũng đã sắp tiếp cận được đến bên Thanh Thủy Diễm Liên Hoa.
“Cố lên Dung ơi, mày sắp làm được rồi.” Nàng thầm tự động viên mình.
Mọi việc tưởng như nằm trong tầm tay của nàng, những tưởng chỉ còn vài bước chân nữa thì là có thể chạm tay vào được bông hoa thì bỗng từ dưới mặt nước đột ngột trồi lên một cái đầu rắn khổng lồ được bao phủ bởi một lớp vảy màu xanh biếc. Hai mắt của con dã thú này có màu đỏ lòm trông rất là yêu dị. Cái lưỡi dài ngoằng của nó cứ thè ra thè vào từ cái miệng có hai cái răng nanh lòi ra rất chi là dọa người.
“Ối!...”
Tùm!
Cũng bởi vì sự xuất hiện quá bất ngờ của con dã thú đã làm Ngọc Dung bị giật mình, điều này khiến cho nàng không thể giữ được thăng bằng nên ngay sau đó liền bị trượt chân ngã nhào xuống dưới đầm nước lầy lội.
“Chậc! Biết ngay là linh dược quý thế này thì thể nào cũng phải có ma thú thủ hộ… Vậy là mình sẽ chết sao?...” Ngọc Dung đưa mắt lên nhìn con rắn khổng lồ đang chuẩn bị nuốt chửng lấy mình. Thay vì sự bàng hoàng kinh hãi, trên khuôn mặt thanh tú của nàng chỉ khẽ nở một nụ cười đắng chát và tiếc nuối.
Kim Hậu đang nằm trong chỗ nấp cũng chợt bị sự xuất hiện của con rắn không lồ làm cho bất ngờ. Ngay khi thấy Ngọc Dung rơi vào nguy hiểm thì hắn cũng không cần phải nghĩ ngợi gì cả, hay nói chính xác hơn là cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ gì nữa, liền lập tức bật dậy lao ra khỏi bụi cây, hai tay mãnh liệt dang ra hai bên rồi bắt đầu vận chuyển ma lực vận ra một đoàn hỏa diễm nóng bỏng.
“Hỏa Nhi, tao sẽ thu hút sự chú ý của nó, còn mày thì kéo cô gái kia lên rồi nhanh chóng rời khỏi đây đi nhé.”
“Ẳng!” Hỏa Nhi mặc dù cũng không biết Kim Hậu muốn gì, nhưng nếu hắn đã nói gì là nó sẽ răm rắp nghe đó. Cả hai bắt đầu nhanh chóng chia nhau ra hành động.
Thực sự mà nói thì Kim Hậu cũng không có ưa gì Ngọc Dung cho lắm, thế nhưng dẫu sao thì cô nàng cũng không hẳn phải người xấu. Và quan trọng là với bản tính của mình thì Kim Hậu chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn cô nàng cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn. Vì vậy mà đây cũng chính là câu trả lời cho cái hành động mạo hiểm của hắn hiện giờ.
Đoàng!
Thanh Cự Mãng Xà vừa mới mở cái miệng máu đỏ lòm sắp sửa nuốt lấy con mồi định ăn trộm thứ mà nó thủ hộ nhiều năm qua thì bất thình lình không biết từ đâu, một quả cầu lửa nóng cháy bay tọt vào trong miệng nó rồi phát nổ.
“Grào!!!”
Cho dù có là ma thú nhị giai đi chăng nữa thì lãnh một đòn bất ngờ ngay vào mồm thế này cũng khiến cho nó phải đau đớn rống lên một tiếng đinh tai nhức óc. Rời mắt nhìn về kẻ phá rối đang đứng ở trên bờ, có vẻ như Thanh Cự Mãng Xà triệt để bị chọc giận nên nó cũng mặc kệ con mồi trước mắt, ngay lập tức bổ nhào cả cái thân hình to như cái cột tới hướng Kim Hậu tấn công.
Bùm!
Ầm!
Kim Hậu bồi thêm cho con rắn hai quả cầu lửa nữa rồi mới chuyển hóa năng lượng trong cơ thể thành đấu khí, sau đó thì xuất xử Hắc Long Kiếm từ bên trong nhẫn không gian ra để chuẩn bị chiến đấu. Tuy nhiên khi thấy con rắn tiến đến càng ngày càng gần, Kim Hậu càng cảm thấy áp lực nặng nề về sự chênh lệch thực lực đè nặng nên… hắn nhanh chóng từ bỏ ý định giao thủ với con rắn xanh này, vội vã xoay người chạy thục mạng sang hướng khác.
Rầm!
Chỗ Kim Hậu vừa đứng ngay lập tức xuất hiện một cái hố sâu vài mét bởi cái đuôi của con rắn quật xuống. Thấy tên quấy rối đổi ý muốn chạy trốn thì nó cũng bất chấp bản tính không thích rời khỏi mặt nước của mình, trực tiếp lao lên trên bờ để rượt đuổi Kim Hậu cho bằng được mới thôi.
Trong lúc Kim Hậu thành công thu hút sự chú ý của con rắn, Hỏa Nhi cũng đã lặng lẽ bơi đến bên cạnh Ngọc Dung.
Trước khi chìm vào trong hôn mê vì kiệt sức, Ngọc Dung cảm nhận giống như có một ai đó kéo nàng ngược lên trên bờ, tiếp đó thì nàng được nằm lên một tấm lưng có bộ lông tuy đã bị ướt sũng nước nhưng chúng vẫn rất mềm mại như vải lụa. Cuối cùng nàng triệt để nhắm nghiền mắt ngất đi, không còn biết trời đất gì nữa.