Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

chương 92: kim ngân thương hội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lại một lần nữa, Kim Hậu lại phải ngồi kiên nhẫn ở một bên để chờ đợi Ngọc Dung đang ra sức an ủi Liễu An Bình bởi vì bà đang xúc động quá mức. Đồng thời hắn cũng âm thầm cảm thấy may mắn khi mà đã đưa ra một quyết định rất đúng đắn.

Đối với một người dễ bị cảm xúc lay động như Liễu An Bình, nếu như để cho bà biết được toàn bộ sự thật về tình trạng của cô nhóc Tiểu Dương thì Kim Hậu thật không dám tưởng tượng nổi hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào.

“Haìz….”

Khẽ bùi ngùi thở dài ra một hơi. Cũng chẳng hiểu vì sao khi mà ngồi quan sát Liễu An Bình đang vui sướng tới mức phát khóc vì biết tin cô con gái của mình có thể được khỏi bệnh, Kim Hậu tự dưng lại chợt nhớ tới cả hai người mẹ từ kiếp trước cho tới kiếp này của hắn.

Có lẽ ở trên thế gian này, không có một người cha, người mẹ nào mà không mong muốn đứa con của mình có được một tuổi thơ hạnh phúc. Được trưởng thành, khôn lớn dưới bàn tay chăm sóc ân cần của họ.

Thế nhưng với Kim Hậu thì những điều ấy lại quá đỗi xa xỉ. Mặc dù là người đã trải qua hai kiếp sống, thế nhưng mà hắn chưa bao giờ được trọn vẹn tận hưởng tuổi thơ ở bên cha mẹ thân sinh của mình.

Ngậm ngùi lật lại những ký ức nhạt nhòa từ kiếp trước, Kim Hậu liền nhớ tới người mẹ chưa bao giờ được gặp mặt của mình. Theo như lời kể của cha hắn kể lại thì khi bà vừa mang thai hắn tới tháng thứ tám thì không may bị cuốn vào một vụ tai nạn. Kết quả là do cú va chạm trong vụ tai nạn đó quá mạnh cho nên mẹ của hắn không những bị chấn thương thân thể không hề nhẹ mà nó còn khiến cho bà bị trở dạ sớm, từ đó buộc bà phải sinh non.

Mặc dù việc bà không bị sẩy thai đã là một điều rất may mắn, thế nhưng ở đời luôn luôn chẳng bao giờ có thứ gì, điều gì được công bằng cả. Cũng bởi vì lâm vào tình trạng nguy kịch cho nên lúc được đưa vào bệnh viện, mẹ của hắn bị buộc phải đứng trước hai sự lựa chọn vô cùng nghiệt ngã:

Một là bà phải từ bỏ hắn, từ bỏ cái thai thì các bác sĩ mới có thể bắt đầu tập trung điều trị cho chấn thương từ vụ tai nạn. Hai là bà sẽ sinh hắn ra nhưng tính mạng của bà cũng sẽ không thể bảo toàn được bởi tình thế không cho phép.

Tất nhiên, giữa hai sự lựa chọn nghiệt ngã đó, bà đã không ngần ngại đánh đổi mạng sống của mình để cho hắn được ra đời. Và thời điểm khi hắn cất tiếng khóc chào đời cũng chính là lúc bà nhắm mắt xuôi tay lìa đời vĩnh viễn.

Mà kể cả khi được đầu thai tới kiếp này, Kim Hậu cũng chỉ được ở cùng với mẹ đẻ của mình vẻn vẹn có một năm thời gian. Sau đó thì bà cũng ra đi vĩnh viễn không bao giờ trở lại.

Có nhiều khi Kim Hậu rất căm hận ông trời, căm hận cả số phận đã chơi đùa quá đáng với cuộc đời của mình. Hắn cũng tự hỏi vì cớ gì mà hắn phải chịu đựng những sự bất hạnh này đến cả hai kiếp sống?

Càng suy nghĩ về điều này, Kim Hậu lại càng cảm thấy xót xa ở trong lòng. Những sự việc đau thương ấy đã khiến cho cả cõi tâm hồn của hắn hình thành một khoảng trống khó có thể lấp đầy.

Tuy nhiên Kim Hậu lại không hề hay biết rằng, ở một góc nào đó bên trong khoảng trống ấy. Có một “thứ gì đó” đang chậm rãi sinh trưởng, lớn dần lên nhờ vào những ý nghĩ và xúc cảm tiêu cực của chính bản thân hắn.

Trong lúc Kim Hậu vẫn còn đang thả mình, đắm chìm ở bên trong những dòng ký ức đau thương thì đúng lúc này, bỗng có một thanh âm kêu gọi vô cùng chói tai vang lên một cách vô cùng đột ngột ở trong đầu của hắn:

“Kim Hậu! Ngươi hãy mau tỉnh lại ngay cho ta!!!”

Cũng tại vì Bạch lão bỗng dưng lên tiếng quá đường đột vì vậy mà Kim Hậu cũng không thể tự chủ được hành động của mình. Chỉ thấy sau nghe được tiếng gọi ấy của lão, hắn liền giật bắn mình đứng phắt ngay dậy rồi thốt cả ra thành tiếng:

“Hơ?!!! Dạ, sư phụ?!!! Người gọi con ạ?”

Hành động bất thình lình này của Kim Hậu cũng lập tức khiến cho Liễu An Bình và Ngọc Dung phải kinh ngạc, chú ý nhìn về phía hắn.

“Có chuyện gì vậy? Cậu bị làm sao thế?” – Ngọc Dung vừa chớp mắt liên tục, vừa hỏi.

Liễu An Bình ngồi bên cạnh nàng cũng vội vàng lấy tay lau khô đi nước mắt rồi tỏ ra vô cùng khó hiểu, chờ đợi Kim Hậu giải thích.

“Ơ… à thì… hề, hề…” – Kim Hậu gãi đầu, cười gượng nói – “Ngại quá. Tại mệt quá nên cháu nhắm mắt nghỉ ngơi thiếp đi một chút. Ai ngờ lại nằm mơ...”

Dĩ nhiên, với câu trả lời miễn cưỡng ấy của Kim Hậu làm sao có thể qua mắt Ngọc Dung cho được? Nàng chỉ cần quan sát qua sắc mặt vẫn còn rất tươi tỉnh của hắn thôi là đã biết chắc hắn đang nói dối rồi. Thế nhưng thay vì truy vấn, Ngọc Dung cũng chỉ lẳng lặng ném cho hắn một cái nhìn đầy ngờ vực mà thôi.

Còn về phần Liễu An Bình, bà cũng không hề nghi ngờ hắn nói dối cho nên mới liền có lời quan tâm hỏi:

“Nếu như cháu cảm thấy mệt thì để dì bảo cái Dung chuẩn bị giường để cho cháu nằm nghỉ. Còn nếu như cháu cảm thấy đói thì để dì đi làm cho cháu một chút thức ăn...”

Trước lời mời xem chừng có chút hơi nhiệt tình của Liễu An Bình, hắn bèn từ chối khéo bằng cách thay đổi chủ đề của cuộc nói chuyện:

“Dạ thôi, cháu cảm ơn ý tốt của dì nhưng mà cháu thật sự không cần đâu ạ. Quan trọng hơn là nếu dì đã cảm thấy khá hơn rồi thì bây giờ cháu muốn nói rõ hơn về chuyện của Tiểu Dương.”

Vừa nghe thấy Kim Hậu nhắc tới chuyện của Tiểu Dương, thái độ của Ngọc Dung và Liễu An Bình đều lập tức trở nên khá là nghiêm trọng. Sắc mặt của họ lại xuất hiện sự lo lắng như lúc ban đầu.

“Nếu vậy thì cháu cứ nói đi. Dì xin nghe...” – Liễu An Bình cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói.

“Dạ vâng, nhưng trước hết cháu xin được nói rõ cho hai người biết một chuyện, rằng Tiểu Dương không hề bị bệnh.” – Kim Hậu ngồi khoanh tay lại rồi nói.

“Không bị bệnh? Cậu nói thế là sao? Vậy thì vì cớ gì mà em ấy lại bị như thế suốt hai năm trời chứ?” – Ngọc Dung nhướng mày, có chút không hiểu.

“Cứ bình tĩnh…” – Kim Hậu hướng sang nhìn Ngọc Dung hỏi – “ Trước hết cô hãy trả lời cho tôi một câu hỏi. Có phải trước khi Tiểu Dương bắt đầu xuất hiện những triệu chứng lạ như thế này thì có phải em ấy đã ăn một thứ gì đó giống như là… quả đào đúng không?”

“Hm…” – Ngọc Dung thoáng rơi vào trầm tư một lúc, sau đó nàng tự dưng tỏ ra vô cùng kinh ngạc nhìn Kim Hậu với một ánh mắt khó tin mà hỏi – “Làm sao cậu lại biết được? Đúng là hai năm trước bác Lục có đem về cho hai chị em chúng tôi một quả đào khá lớn sau một chuyến đi săn. Thậm chí tôi còn nhớ lúc đó cũng không có ăn một miếng nào mà nhường hết toàn bộ cho Tiểu Dương... Có lẽ nào...?”

“Đúng vậy” – Kim Hậu gật đầu, nhấn mạnh đáp – “Nguyên nhân chính là do quả “Đào” ấy mà ra. Đó thực ra là một loại linh dược quý hiếm có dược lực khá là mạnh mẽ. Mà Tiểu Dương cũng không phải là một người tu luyện nên sau khi ăn vào chẳng thể luyện hóa được nguồn dược lực ấy. Vì thế mà em ấy mới bị như vậy.”

“Thế thì bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?” – Liễu An Bình lại sốt sắng hỏi.

“Nói chung một số linh dược cần thiết để cho cháu luyện chế đan dược chữa cho em ấy… khá là khó tìm. Cho nên nhân đây cháu muốn được biết ở Minh Công đế quốc này có chi nhánh phòng đấu giá của Kim Ngân thương hội không ạ?”

“Cái gì? Kim Ngân thương hội?!!!” – Cả Ngọc Dung lẫn Liễu An Bình đều không hẹn mà cùng đồng thanh thốt lên khi mà vừa nghe Kim Hậu nhắc tới cái bốn chữ này.

Theo như Kim Hậu được biết sơ qua từ Bạch lão thì Kim Ngân thương hội là một thế lực buôn bán khổng lồ thuộc sở hữu của Trịnh gia, một đại gia tộc Đông Kinh rất thần bí và cũng rất lâu đời trên đại lục.

Tuy Kim Ngân thương hội nắm giữ rất nhiều mạng lưới buôn bán đa dạng về mọi mặt. Thế nhưng công việc chủ yếu khiến cho họ có được tiếng tăm vang dội khắp nơi lại là chủ trì đấu giá.

Với sự uy tín vững chắc đã được tạo dựng qua biết bao thế hệ cùng các dịch vụ, chế độ bảo mật tuyệt đối cho khách hàng. Phòng đấu giá của Kim Ngân thương hội luôn là nơi được tất cả mọi người khắp nơi trên đại lục tin tưởng, gửi gắm những bảo vật, vật phẩm trân quý của mình để đem lên sàn đấu giá. Chỉ cần ở nơi nào có thành phố, thành thị phát triển phồn hoa thì ở đó nhất định sẽ xuất hiện chi nhánh phòng đấu giá của họ.

Vì lẽ đó mà Bạch lão mới khuyên Kim Hậu bước đầu tốt nhất là nên tìm tới phòng đấu giá của Kim Ngân Thương hội bởi tại đó hắn có thể tìm được rất nhiều các chủng loại linh dược đa dạng được đem lên đấu giá. Hơn nữa, nếu như may mắn thì Kim Hậu còn có cơ hội gặp được Kim Tiên Liễm Thảo chân chính chứ chẳng cần phải dùng tới cách thay đổi linh dược tốn công, tốn sức kia.

Mặc dù vậy, tìm kiếm linh dược kiểu này lại cực kỳ tốn kém bởi dù sao thì đây cũng là phòng đấu giá, ai trả giá cao hơn thì người đó thắng. Thế nhưng hiện tại Kim Hậu cũng chẳng còn lựa chọn nào khác bởi vì hắn cũng không còn có bao nhiêu thời gian nữa. Cô nhóc Tiểu Dương chỉ còn sống được vẻn vẹn khoảng hai tháng thời gian nữa mà thôi, nếu như muốn cứu cô bé thì Kim Hậu phải nhanh chóng gom đủ những loại linh dược cần thiết để luyện chế ra Tinh Mạch đan càng sớm càng tốt.

Trở lại với tình hình hiện tại. Chứng kiến thấy phản ứng kỳ lạ của hai người, Kim Hậu cảm thấy có chút lấy làm lạ nên bèn hướng về phía tới Liễu An Bình hỏi:

“Vâng, chính là… Kim Ngân thương hội. Chẳng lẽ có vấn đề gì sao hả dì? Hay là ở Minh Công đế quốc này không có chi nhánh của họ?”

Đáng tiếc là Liễu An Bình lúc này vẫn còn đang sững người, ngồi sửng sốt nên Ngọc Dung mới bèn nhanh nhẹn thay bà giải đáp cho Kim Hậu:

“Có, tất nhiên là có rồi. Ở cái Minh Công đế quốc này thì cái tên Kim Ngân thương hội nổi như cồn ai mà chả biết. Đó là một thương hội có lực kinh tế có thể nói phú khả địch quốc và có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Mặc dù họ chỉ đặt một chi nhánh tại kinh thành của Minh Công quốc nhưng nghe nói hai vị chưởng quản tại đó có một vị cao thủ có thực lực Linh Nguyên cảnh cửu phẩm đỉnh phong còn vị kia thì lại là một luyện dược sư tứ phẩm. Chính vì thế mà ngay cả hoàng gia của đế quốc cũng phải rất kính nể Kim Ngân thương hội tới vài phần. Phòng đấu giá của họ thì cũng không cần phải bàn, đó là nơi mà chỉ có các đại gia có tiền đầy túi mới có thể bước vào để tranh giá các chủng loại kỳ trân dị bảo. Thế mà bây giờ cậu bảo muốn tới đó để kiếm mua linh dược thì chúng ta phải đào đâu ra kim tệ để đi tranh giá bây giờ?”

Được Ngọc Dung giải thích khá là tường tận về tình hình của Kim Ngân thương hội tại Minh Công đế quốc, Kim Hậu cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc thầm nghĩ:

“Chà, chỉ là một chi nhánh thôi mà đã có một tứ phẩm luyện dược sư và một cao thủ Linh Nguyên cảnh cửu phẩm tọa trấn. Xem ra thế lực này quả thật đúng là không đơn giản một chút nào...”

Vừa xoa cằm, vừa nhướng mày trầm tư thêm một lát nữa. Kim Hậu cuối cùng cũng đành thở nhẹ ra một hơi rồi nói:

“Việc kiếm tiền tôi sẽ cố nghĩ cách, hơn nữa cô cũng đừng quên tôi là một luyện dược sư. Thế nên nếu như cần thiết tôi có thể luyện chế một vài thứ để đem đi bán cũng được.”

“Ấy chết! Như thế làm sao được?” – Liễu An Bình lúc này cũng đã thanh tỉnh trở lại cũng vội vàng lên tiếng – “Cháu tới xem bệnh miễn phí cho con gái của dì là tốt lắm rồi. Vậy mà bây giờ lại để cháu phải bỏ tiền từ công sức của mình thì dì thật sự không thể nhận nổi được đâu.”

Đáp lại lời từ chối của Liễu An Bình, Kim Hậu vẫn điềm đạm thuyết phục bà:

“Dì Bình, xin dì đừng từ chối lòng tốt của cháu. Tiểu Dương là một cô bé tốt, tuy rằng chỉ vừa mới gặp em ấy chưa được bao lâu nhưng cháu thật lòng rất muốn giúp đỡ em ấy. Hơn nữa nhân cơ hội này cháu cũng muốn luyện chế đan dược để tăng thêm một chút kinh nghiệm ít ỏi của bản thân mình. Dì cũng biết đấy, có công mài sắt có ngày nên kim mà. Thôi thì cứ coi như là một công đôi việc đi dì ạ.”

“Nhưng mà…” – Liễu An Bình vẫn cảm thấy rất khó xử.

Thấy Liễu An Bình vẫn còn chần chừ, Ngọc Dung bèn lấy hai đôi bàn tay mềm mại của mình nhẹ nhàng nắm lại đôi tay có chút hơi thô ráp của bà rồi nhẹ giọng khuyên bảo:

“Dì Bình, thôi thì nếu người ta đã có lòng như vậy thì Dì cứ nhận đi. Dù sao thì tên này vẫn còn nợ cháu… rất rất là nhiều chuyện, thôi thì cứ để cho cậu ta lấy công làm lãi cũng được.”

Kim Hậu tất nhiên cũng hiểu được câu nói đầy thâm ý này của Ngọc Dung bao hàm rất nhiều ý tứ “riêng tư” khác. Chỉ là việc trước mắt hắn đang cần phải thuyết phục Liễu An Bình tiếp nhận sự trợ giúp của mình vẫn nên đành phải cố nhắm mắt hùa theo.

“Dạ phải, đúng là như vậy… ạ” – Khuôn mặt của Kim Hậu trở nên hơi cứng ngắc lại.

Liễu An Bình cũng là một người phụ nữ rất tinh ý. Bà chỉ thoáng nhìn Ngọc Dung một chút, kế đó lại quay sang nhìn Kim Hậu thì cũng không khỏi thầm đoán già đoán non rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra giữa hai người trẻ tuổi này.

“Nếu hai đứa đã nói vậy thì… dì trăm sự nhờ cả vào các cháu vậy. Thật lòng mà nói, nếu Tiểu Dương có mệnh hệ gì thì chắc dì cũng không thể sống nổi được nữa… Cho nên dì đành phải mặt dày mà chịu ơn hai đứa các cháu vậy…” – Khẽ gật đầu, thở dài ra một hơi. Liễu An Bình rốt cuộc cũng không có từ chối nữa mà thẳng thắn nhận lời, đồng ý.

Thấy nghe Liễu An Bình trịnh trọng nói như vậy với mình, Ngọc Dung liền tỏ ra có chút không vui, hờn dỗi nói:

“Dì Bình, dì lại thế nữa rồi. Giữa chúng ta còn phải bàn chuyện ơn huệ nữa sao? Chẳng lẽ dì coi cháu không xứng là người trong nhà?”

“Gớm, cái con bé này. Lại như thế nữa rồi. Cháu ít ra cũng phải để cho dì triết lý trước mặt người ta một chút có được không hả?” – Vừa nhẹ nhàng cười xòa một tiếng trước câu nói đùa của Ngọc Dung, Liễu An Bình vừa lấy ngón trỏ day nhẹ lên giữa trán của cô nàng. Đồng thời trên gương mặt của tiều tụy của bà cũng đã bớt căng thẳng hơn trước rất nhiều.

“Thôi được rồi, có gì cứ để sau hãng nói. Mặc dù bây giờ đã quá trưa rồi nhưng chắc hai đưa vẫn chưa có ăn gì phải không? Hay là để dì xuống bếp đi làm cái gì cho hai đứa ăn nhé?” – Liễu An Bình bỗng đề xuất hỏi.

“Dạ vâng, cháu cũng không khách sáo đâu ạ.”

Kim Hậu đã nằm trên liệt trên giường liên tiếp hai ngày với cái bụng rỗng cho nên hắn cũng không có từ chối lời mời này.

“Vậy thì để cháu phụ cùng dì.” – Ngọc Dung cũng nhanh nhẹn nói.

Cơ mà khi cô nàng vừa mới định đứng dậy thì đã Liễu An Bình bỗng xua tay, cản lại nói:

“Cháu cứ ngồi đây tiếp chuyện với Hậu đi, dì nấu cơm bằng tay chứ có phải bằng chân đâu mà cần trợ giúp?” - Nói xong bà liền nhoài mình đứng lên rồi chống gậy chậm rãi đi thẳng về hướng gian nhà bếp.

Chờ cho Liễu An Bình đã đi khuất khỏi tầm mắt, bấy giờ Ngọc Dung mới quay, sang nhìn về phía Kim Hậu bằng một ánh mắt đầy nghiêm túc, nói:

“Bây giờ cậu có thể nói cho tôi toàn bộ tình hình thực sự của Tiểu Dương được rồi đấy.”

“Hả? Cô nói cái gì cơ? Tôi không hiểu?” – Kim Hậu mặc dù hơi giật mình nhưng hắn giả vờ ngơ ngác hỏi ngược lại.

“Cậu không cần phải giả ngốc nữa đâu, hãy mau kể hết ra đi. Nếu không thì đừng có trách tôi vô tình.” – Ngọc Dung bỗng lạnh giọng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio