Hôm sau, cả trường có tin đồn rất đặc biệt khiến nó cũng phải chú ý.
-Là thật đó!
-Không ngờ vào trường mà cũng...
-Đã bảo mấy đứa đó là mà
-Cái bọn giả nai!
.............................................
Nó thấy ồn ào liền chụp lấy vai của bé ngây thơ đang "tám" cùng mấy đứa bạn. Đám con gái thấy nó thì hú hét lên. Còn con bé bị nó giữ lại thì ngượng ngùng, lúng túng, căng thẳng:
-Nguyệt Vương...gặp...m...mình...c...có...việc gì ạ?
-Gọi mình là Jen được rồi. Mà trường "có gì hot" vậy?-nó thoải mái hỏi
-Jen không biết à?-cô bé kia đã bớt cứng nhắc
-Biết gì cơ?-nó ngu ngơ
-Hôm qua nè, bác bảo vệ ra sau trường tưới cây thấy con nhỏ Sasa, Chill và Kari nằm ngủ ở đó, xung quanh là người đàn ông cũng ngủ luôn. Giờ trường đang rộ lên tin là họ dụ dỗ lúc người tại trường. Có người còn nói đã từng thấy mấy nhỏ đi ra khỏi bar với mấy tên cao to nữa-cô bé xổ nguyên tràng
-Vậy à, cảm ơn nhé!-nó cảm ơn, khuyến mãi thêm nụ cười rồi chạy đi, để lại cô bé tội nghiệp hứng chịu "kẹo" từ bốn phía.
"Một công đôi việc" Jen nghĩ. Biết vì sao nó nghĩ vậy hem? Thứ nhất: cho bọn chúng biết động vào nó là như thế nào. Thứ hai: đám fan lo bàn tán mà không để ý đến nó và nó cứ thế mà ung dung vào trường.
Vừa vào lớp, nó thấy rung lắc dữ dội, trời đất chao đảo.
-Nè Jen, mi biết tin gì chưa? Về con nhỏ thuộc nghi phạm số một về việc trêu chọc mi ấy-uầy, ra là Mindy nắm chặt vai nó mà lắc dữ dội.
-Biết rồi. Thế giờ mấy đứa đó sao rồi?-nó trả lời sau khi lấy lại thăng bằng.
-Vì việc đó ảnh hưởng đến uy tín của trường nên bố mẹ bị mời lên "xơi nước uống trà" ở phòng hiệu trưởng rồi-Kara hào hứng kể.
-Vậy à?-nó chỉ mỉm cười.
★chú ý: vì SD rất lớn, đến cả gia tộc Dương Hạ phải tôn trọng nên không ai có quyền đuổi học sinh và giáo viên dù có thế lực lớn đến đâu trừ phi có lệnh của chủ tịch của trường. Vậy nên họ những người có thế lực chỉ có thể tác động đến công ty của người mình ghét=> con rắn động đến Lục Vương vẫn được học tiếp.
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
ả sau khi bị bố mẹ cho trận vì cái tội hư hỏng thì càng ghét Jen hơn (thế ai hẹn Jen của mình trước nhỉ?) Thế là mất con rắn đành làm liều để trả thù.
Lục Vương vui vẻ như thường nhưng có vài chuyện "thú vị"...
Trong lớp học, Mindy cứ nhìn ra cửa sổ mà suy nghĩ, mơ mộng đủ điều. Jun đang cúi gằm mặt xuống nghe nhạc thì ngước lên. Đập vào mắt anh là hình ảnh của một thiên sứ giáng trần. Mindy giờ rất đẹp, đẹp một cách dịu dàng, nhẹ nhàng. Ánh náng vàng hắt lên gương mặt trắng sứ, mái tóc đen óng được uốn bồng bềnh. Đôi mắt đen láy lạc vào một nơi xa xôi đầy cuốn hút. Đôi môi hồng mọng nước lâu lâu khẽ mỉm cười.
"Thịch!"
Tim anh khẽ lệch nhịp. Đôi mắt xanh lá sẫm dao động, tim đập mạnh từng nhịp trong lồng ngực. Anh không biết liệu đây có phải là...yêu?
Hai người không hề biết rằng có đôi mắt đang nhìn họ háo hức, mong chờ. Là Jen. Vậy là nó đoán đúng nhưng phải có thử thách mới vui chứ nhỉ? Mắt nó hiện lên tia nguy hiểm. Cả lớp tự nhiên thấy lạnh người kể cả ông thầy trên bục (wao, đả thương không cần vũ khí)
%%%%%%%%%%%tua đến ngày mai%%%%%%%%%%
Jen vừa đến cổng trường thì thấy có rất nhiều người tụ tập. Đáng lẽ nó đã trượt ván đi từ đời nào rồi nhưng vì nghe thấy có nhắc đến tên mình nên mới ở lại.
-JEN LÀ CON NÀO BƯỚC RA ĐÂY!!!!!! (câu nói có một sự quen thuộc nhẹ)
-CẢ CON MINDY VÀ KARA NỮA!!!!!
Một con hét lên, giọng hống hách, có lẽ là thủ lĩnh. Sau lưng ả là mấy trăm đứa con gái cầm gậy gộc. Jen thở dài, lại cái vụ đánh ghen nhảm nhí gì đây mà. Nó đang định đi thì có giọng nói làm nó khựng lại.
-Bọn tôi là Kara và Mindy. Có chuyện gì không?-Kara hùng hồn
-Vậy còn con Jen đâu?-ả cầm đầu khinh khỉnh
-Tôi đây-nó đành bất đắc dĩ bước ra chứ giờ muốn ngủ lắm rồi.
Chói sáng. Đó là từ đầu tiên mấy đứa kia nghĩ đến khi thấy nó. Mọi người dường như mê mẩn. Con cầm đầu sực tỉnh khi nhớ đến lời dặn nó là tomboy nhưng rất đẹp trai, đừng để bị mê hoặc.
-Tao sẽ cho bọn mày biết thế nào lễ độ-ả lấy lại tinh thần
-Lý do? -Mindy cau mày. Cáu lắm rùi đấy nhá.
-Tui bây dám dụ dỗ hoàng tử- giọng nói chanh chua vang lên
Từ đâu con rắn bước ra.
-Ê, Kara , trường mình có nuôi chó không?-nó
-Không-Kara
-Thế sao ta lại nghe thấy tiếng sủa thế?-nó
"Hahahaha..." cả trường cười sặc sụa làm mấy đứa gay sự chín mặt. Bọn chúng điên tiết lao lên. Mindy và Kara "ra trận" còn nó chỉ đứng xem. Vì là con gái nên nhỏ chỉ đánh phát là nằm ăn vạ rồi. người hăng say đánh. Bỗng con Kari cầm dao chạy thẳng đến chỗ Kara...
"Keng!"
Cánh tay của Kari bị nó cầm chặt đến nỗi con dao rơi xuống đất. Nó cười:
-Đụng vào bạn tôi à? Không dễ vậy đâu.
Nó buông tay Kari ra. Bỗng ả thấy trong người nóng, rất nóng. Cái nóng cứ tăng dần lên. Bỏng rát. Ả nằm lăn lộn dưới đất, nước mắt dàn giụa. Kari cảm thấy mình như bị thiêu đốt trong lửa địa ngục.
-Cứu! Cứu tôi với! Nóng quá! Làm ơn cứu tôi!
Mọi người trố mắt nhìn Kari rự dưng ngã xuống, kêu gào. Mấy đứa thích sinh sự sợ hãi nhìn "tấm gương sáng" mà chạy mất, dìu theo mấy đứa bị thương. Chỉ còn mấy ả rắn. Cái nóng trong người Kari phút sau dịu đi rồi ngừng, nhưng ả đã bất tỉnh từ hồi nào rồi.
Jen lấy điện thoại ra:
-Làm công ty của ba nhỏ Sasa, Chill, Kari học trường SD, cấp S phá sản cho tôi.
ả kia nghe thấy thì nổi giận. Riêng ả Kari ngất nên không biết gì.
-Mày là cái thá gì mà bảo nhà bọn tao phá sản? Chẳng qua chỉ là con ch nghèo rớt mồng tơi thôi-Chill
-Nếu tôi nói là lệnh của JJ thì sao?-nó
-Vậy là mày ve vãn anh Jun đúng không? Mày chẳng là gì trong mắt gia tộc Dương Hạ cả-Sasa
-Sao lại không là gì?-một giọng nói lạnh lùng vang lên
Jun bước đến, theo sau là hắn, Kin. Học viên tự động nhường đường cho người họ.
-Anh đừng đùa chứ. Con đó chỉ là C thôi mà-mặt ả giờ đã trắng bệch.
-Tôi không đùa. Đây là em ruột tôi, tiểu thư của gia tộc Dương Hạ, con gái cưng của chủ tịch tập đoàn JJ-Jun
-Thế sao cô ta lại mang huy hiệu Copper-Chill
-Vì em ấy muốn giả danh cho...vui-Jun dứt câu thì cả trường té hàng loạt. ả thì run rẩy.
-
-
Học viên khó hiểu nhìn nó, đứa đang đứng đếm số nãy giờ.
-
Vừa đếm đến thì chuông điện thoại của cả con rắn reo lên. Vì Kari không bắt máy được nên Sasa nghe thay.
"Cạch!"
chiếc điện thoại rơi xuống đất. ả kia dìu Kari đi, không quên để cho nó ánh mắt căm thù.
Sau khi, mấy ả đi ai cũng nhìn nó bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Lục Vương cứ thế vui vẻ vào lớp học.