*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7ảnh Y Nhân vốn rất nắm chắc khi nhảy qua, ai ngờ Lục Minh lại đột nhiên ôm lấy cô, khiến cô bị kéo xuống giữa không trung
Cảnh Y Nhân sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, dựa vào người Lục Minh, kinh hoàng nhìn anh
“Ông xã, anh thế nào rồi? Ngã đau không?” “..”Ngã bịch xuống sàn nhà trên, thanh âm rất vang, cũng may không bị thương, chỉ là ngã hơi đau
Lục Minh ôm eo Cảnh Y Nhân mà lắc đầu: “Em đừng nhảy tới nhảy lui làm anh sợ là được.” “Người ta chỉ là cảm thấy thú vị thôi mà!” Cảnh Y Nhấn chu môi lên
“...” Lục Minh bất đắc dĩ nhìn cô, mỗi lần uống2rượu say là như trẻ con vậy, Lục Minh bó tay với cô, lại không nổi nóng được
Dáng vẻ cô thế này, anh đâu nhẫn tâm
Lục Minh nhắc nhở: “Em sẽ đánh thức Đại Đâu Đâu và Tiểu Đâu Đâu đấy.” Lục Minh vừa dứt lời, một giọng nói non nớt vang lên trên đỉnh đầu: “Cha mẹ ơi, hai người đang làm gì thế?” Lục Minh và Cảnh Y Nhân nằm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Đại Đâu Đâu đang đứng trên cầu thang
“..” Thật sự đánh thức bọn trẻ rồi
Lục Minh vội đỡ Cảnh Y Nhân đứng dậy từ trên mặt đất, ôm Cảnh Y Nhân trở lại sofa, ngồi xuống rồi thản nhiên nói với Đại Đâu Đâu.
“Hôm9nay ma ma con mệt quá, không ngủ được
Cha đang cùng ma ma con rèn luyện thân thể.”
“...” Đại Đâu Đâu bĩu cái môi mũm mĩm hồng hào lại, dường như không hề tin tưởng lời nói của cha.
Đôi mắt tròn vo cúi xuống, mặc áo ngủ tơ tằm, đôi chân mũm mĩm đi từng bước một từ cầu thang xuống, đi đến gần Cảnh Y Nhân và Lục Minh, trèo lên sofa, một tay mũm mĩm xoa cái trán của Cảnh Y Nhân
“Ma ma của Đâu Đầu không bị bệnh, con mau nghỉ ngơi đi...” Lục Minh nhắc nhở con trai, nhưng anh còn chưa kịp nói xong thì nhìn thấy cảnh Y Nhân vừa rồi còn cười với anh, giờ6đã chậm rãi nhắm mắt lại, cái đầu nhỏ tựa vào sofa, hơi thở đều đều vang lên
“...” Ngủ nhanh như vậy sao? Đại Đâu Đâu thu tay lại, chuyển mắt nhìn Lục Minh và thản nhiên nói: “Cha ơi, có phải mẹ đang ngủ không?” “..” Lục Minh có chút ngỡ ngàng nhìn con trai
Trùng hợp? Một hồi lâu sau, Lục Minh mới gật đầu, mở miệng từ một tiếng
“Mẹ ngủ nhanh thật đấy!” Đại Đâu Đâu vẫn khờ dại, đáng yêu nói
“...” Lục Minh cười nhẹ một tiếng, thấy mình đúng là hơi thần kinh, suy nghĩ quá nhiều
“Nhanh về phòng ngủ đi! Lát nữa cha sẽ dìu mẹ lên ngủ.” Nói xong Lục Minh đã quỳ một gối xuống0sofa để ôm lấy Cảnh Y Nhân
Đại Đầu Đầu lập tức nhường chỗ, nhảy từ sofa xuống
Lục Minh ôm Cảnh Y Nhân bước lên cầu thang, vừa mới đi được hai bước thì giọng nói non nớt của con trai vang lên sau lưng
“Cha ơi, có phải cha đang muốn sinh một em trai hoặc là em gái cho con và em gái con không?” “...” Lục Minh hơi khựng lại, quay đầu lại nhìn con trai
Anh quả thật có ý định này.