*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kết quả, trước khi kết hôn một ngày lại để anh ta gặp gỡ cậu con trai này, thậm chí vừa gặp đã yêu.
Nhưng người ta hoàn toàn không để ý tới anh ta, còn anh ta lại hưng phấn ốm điện thoại di động cả đêm không ngủ được
Lúc đầu thì chờ mong, rồi sốt ruột, lo lắng, thất vọng, sau khi nhận được thông báo vào sáng nay thì triệt để tuyệt vọng...
Quý Quân Tuyết khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
Trước mắt có nhiều người như vậy mà trên mặt ai nấy đều là nụ cười rạng rỡ, đều vỗ tay vì bọn họ
“...” Đây..
là hoan nghênh bọn họ đến sao?
Quý Quân Tuyết đoán tới chuyện sẽ có3khả năng nhất nhưng lại không dám nghĩ sâu hơn, cậu sợ tự mình nghĩ sai..
Cậu hoảng hốt, mờ mịt đưa mắt sang nhìn Cảnh Triệt, muốn có câu trả lời từ anh ta
Cảnh Triệt chỉ nhìn Quý Quân Tuyết rồi nở một nụ cười đầy dịu dàng, trên khuôn mặt anh tuấn kia, nụ cười rạng rỡ ấy trông vô cùng chói mắt
Cảnh Triệt và Quý Quân Tuyết tay trong tay đi từng bước lên bậc thang để tới quảng trường trước giáo đường, đi tới giữa đám người
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người bọn họ
Cảnh Triệt và Quý Quân Tuyết đứng đối mặt, tiếng vỗ tay của mọi người dừng lại, trong chớp mắt,0ở xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh
Cảnh Triệt nhìn Quý Quân Tuyết, nở nụ cười vui mừng
Sau đó, khi Quý Quân Tuyết không hề để phòng thì thấy, Cảnh Triệt từ từ quỳ một chân xuống đất trước mặt cậu..
“..”Quý Quân Tuyết giật mình, đôi mắt trong veo, đẹp đẽ của cậu chợt co rụt lại, theo bản năng lùi về sau một bước.
Khi nhìn thấy động tác quỳ gối của Cảnh Triệt, không hiểu sao viền mắt cậu đỏ bừng lên, mắt lại mở to, ngẩn ra mà nhìn Cảnh Triệt.
Cậu không thể tin nổi, một người ngày thường luôn ở địa vị cao, luôn giữ khoảng cách với bất cứ ai, một người cao ngạo, lạnh5lùng như cảnh Triệt, giờ phút này lại đang quỳ gối trước mặt cậu
Một chiếc nhẫn bạch kim tròn được khắc tiếng Anh ở trên được Cảnh Triệt cầm trên đầu ngón tay, đưa tới trước mặt Quỷ Quân Tuyết.
Trên chiếc nhẫn có khắc CT, QT, là chữ viết tắt tên bọn họ
Một bàn tay khác nâng bàn tay thon dài, trắng trẻo của Quý Quân Tuyết lên, dịu dàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cậu
“Quân Tuyết, chặng đường đời còn lại trong tương lai của anh, do em cùng bước tiếp, em có đồng ý không?” “...”Quý Quân Tuyết ngơ ngác nhìn Cảnh Triệt, cậu bị kinh ngạc tới mức không nói được một lời
Vừa mờ mịt nhưng4cũng khiếp sợ, mà cũng vui mừng, cậu cứ thế dại ra mà nhìn Cảnh Triệt
Sao cậu cứ thấy, niềm vui bất ngờ của hôm nay đến quá đột ngột, cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy
Cậu hoàn toàn không kịp chuẩn bị, thậm chí không có chút dấu hiệu nào
Bọn họ mới kết giao chưa đến một tháng, vậy mà anh Cảnh Triệt lại cầu hôn với cậu, nhất định cậu đang nằm mơ
Quý Quân Tuyết hồi lâu không nói lời nào làm những người vây xem đều thấy sốt ruột thay cậu, bèn giục: “Đồng ý với anh ấy, đồng ý với anh ấy đi!” “Đúng thế! Nhanh lên nào, đồng ý anh ấy đi, đừng do dự
Người đàn9ông tốt như vậy tìm ở đâu ra chứ?”
Quý Quân Tuyết có hơi lo lắng không biết liệu có phải đang nằm mơ không, nhỡ đâu cậu đồng ý rồi sẽ tỉnh lại thì phải làm sao? Bàn tay đang buông xuống ở bên người véo một cái thật mạnh lên đùi mình, đau đến mức khiến cậu suýt chút nữa thì chảy nước mắt
Lúc này cậu mới tin chắc rằng mình không nằm mơ
Khóe miệng cong lên, bàn tay được Cảnh Triệt nâng lên hơi giơ lên phía trước.
“Anh Cảnh Triệt, em đồng ý.”
Chỉ vài chữ đơn giản mà làm Cảnh Triệt kích động tới mức bàn tay cầm nhẫn khẽ run lên.