*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tới lúc đó liền kết hôn với Cung Tư Vũ, nước chảy thành sông thôi.” Nghĩ vậy, Cảnh Đức Chính lập tức gọi điện thoại cho Cảnh Triệt...
Cảnh Triệt và Quý Quân Tuyết gần như đã ăn xong bữa tối, hai người đang ngồi trong phòng riêng xa hoa và nói chuyện
“Đêm nay, toàn bộ câu lạc bộ sẽ được sửa xong, ngày mai sẽ chính thức kinh doanh
Em tới cắt băng khánh thành, có thể mời bạn bè của em đến nữa.” “...” Nghe vậy, Quý Quân Tuyết ngượng ngùng đỏ mặt: “Ngoại trừ mấy người bạn thân thiết ra thì em đâu có bạn bè gì
Nếu như gọi bọn họ đến thì chỉ khiến bọn họ lúng túng, cho rằng em đang3khoe giàu đấy.” “...” Chuyện này cũng đúng, dù sao Quỷ Quân Tuyết cũng chỉ là sinh viên mà đột nhiên lại làm ông chủ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Cảnh Triệt vang lên, là Cảnh Đức Chính gọi đến.
Cảnh Triệt sầm mặt xuống, nửa tháng nay, Cảnh Đức Chính nằm viện, mấy ngày đầu, hôm nào ông ta cũng gọi điện cho Cảnh Triệt nhưng anh ta không nghe một lần nào
Khoảng mười ngày nay, Cảnh Đức Chính không gọi cho anh ta nữa.
Cảnh Triệt do dự trong chốc lát nhưng vẫn nghe điện thoại, đưa lên tai, bình thản “A lô” một tiếng.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói ôn tồn của Cảnh Đức Chính: “A Triệt à!0Mấy ngày nay, cha đã nghĩ đi nghĩ lại
Cha chỉ có một đứa con trai là con thôi, cha không muốn phải đoạn tuyệt quan hệ với con đâu
Em trai con nói rất đúng, thời đại bây giờ đã không giống như trước, tư tưởng của cha ở tuổi này đúng là quá cổ hủ
Chỉ cần con không giận cha thì về nhà thăm cha đi, cha sẽ không ngăn cản các con nữa, con thấy có được không?” “...” Cảnh Đức Chính đột nhiên thay đổi làm Cảnh Triệt chợt thấy vui trong lòng, không ngờ cậu em trai Cảnh Hi lại làm công tác tư tưởng cho cha
Chỉ cần người nhà không phản đối bọn họ thì Cảnh Triệt sẽ không có5gì phải để ý hay do dự nữa.
cảnh Triệt hơi mỉm cười: “Cha! Con cảm ơn cha!”
“Thế còn chuyện của Tư Vũ...”
“...” Nghe vậy, Cảnh Triệt cũng không trả lời Cảnh Đức Chính mà lựa chọn trầm mặc.
Cảnh Đức Chính nói tiếp: “A Triệt à, Tư Vũ cũng làm hơi quá
Nhưng dù sao con bé vẫn còn trẻ nên nhất thời dại dột
Thực ra chuyện này cũng có phần trách nhiệm của con
Không phải do con bé thích con nên mới làm vậy hay sao? Một đứa con gái tốt như vậy, nếu phải ngồi tù rồi thì sau này ra tù phải làm thế nào? Cả đời con bé sẽ hoàn toàn bị phá hủy mất.”
Nghe vậy, Cảnh Triệt thản nhiên đưa mắt4qua nhìn Quý Quân Tuyết
Trong điện thoại truyền tới giọng nói của cảnh Đức Chính, Quý Quân Tuyết có thể nghe được rất rõ.
Cậu nhìn cảnh Triệt, không hề để ý mà gật đầu, ý muốn Cảnh Triệt tha cho Cung Tư Vũ
Nếu bọn họ có thể đường đường chính chính ở bên nhau thì cần gì phải làm cho người khác chịu thêm đau khổ.
Tuy Cung Tư Vũ có tội thì phải chịu, nhưng cũng giống như Cảnh Đức Chính nói, một khi cô ta ngồi tù thì cả đời này đã bị hủy rồi
Thấy Quý Quân Tuyết không hề do dự mà gật đầu, Cảnh Triệt hơi nhíu mày lại
Thật sự để Cung Tư Vũ được lợi như vậy sao? Cảnh Triệt9trầm mặc hồi lâu, nghe thấy đầu kia điện thoại cha mình vẫn đang cằn nhằn thì anh ta lạnh lùng ngắt lời: “Con biết rồi, Quân Tuyết sẽ ra tòa chứng minh sự trong sạch cho cô ta.”
“Cha biết Quân Tuyết nó là một đứa hiểu chuyện mà.” Nói rồi Cảnh Đức Chính dường như nghĩ tới điều gì, hạ giọng hỏi: “A Triệt, lần trước cha nhìn thấy trên cổ Quân Tuyết có đeo một viên đá quý màu xanh nước biển vô cùng hiếm thấy
Lần trước, khi cha ngã xuống cầu thang thì thấy rơi trên mặt đất, đó là...”