*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9ảnh Y Nhân ngồi trong đình hóng gió, khúc nhạc từ cây đàn cổ dưới tay dần dần kéo tâm trí cô lại.
Cô ngẫm nghĩ tường tận lại những chuyện đã từng xảy ra trước kia.
Dường như bắt đầu từ chính lúc đó, thái độ của hoàng đế cữu cữu đối với cô đã thay đổi.
Mặc dù sau khi hồi cung, hoàng đế cữu cữu vẫn đối xử tốt với cô giống như trước, nhưng cũng ít tâm sự với cô hơn trước nhiều. Rất nhiều lần cô chơi cờ cùng hoàng đế cữu cữu, nhưng mới chơi được một nửa, nét mặt hoàng đế cữu cữu đã trở nên phiền muộn, thất thần nhìn chằm chằm vào cô.
Đại khái cũng bắt đầu từ lúc ấy, cách hoàng đế cữu2cữu đối xử với cô thay đổi, dần dần từ cưng chiều trở thành không thích... cuối cùng là căm ghét, cô đánh vỡ một khối ngọc thạch cũng bị cấm túc nửa tháng. Sau đó, bất kể đúng sai phải trái thế nào, hoàng đế cữu cữu gán cho cô rất nhiều tội danh, ban cho cô cái chết...
Cảnh Y Nhân nghĩ lại mà cảm thấy đau lòng.
Cô đàn xong một khúc, mọi người xung quanh đều vỗ tay. âm thanh đó đã kéo tâm trí Cảnh Y Nhân trở về. Lúc này cô mới chú ý tới bên ngoài đình hóng mát, không chỉ có người làm trong nhà, ngay cả tổng thống và phu nhân tổng thống cũng ở bên cạnh nghe.
Đặc biệt là Ngô Tú Quyên,6sau khi cho rằng cô mang thai, bà đối xử với cô tốt vô cùng. “Y Nhân à! Hóa ra con đa tài đa nghệ như vậy! Cây đàn cổ này không biết đã để trong nhà bao nhiêu năm mà chẳng ai biết đàn cả, lát nữa con đem cây đàn này về đi!” Cảnh Y Nhân đứng lên, nở nụ cười với Ngô Tú Quyên: “Cảm ơn mẹ!”
Nghe vậy, Ngô Tú Quyên thoáng kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Cảnh Y Nhân gọi bà là “mẹ“. Nhớ tới nửa năm trước lúc gặp cô, vì Lý Đồng mà ầm ĩ một trận, Cảnh Y Nhân vẫn luôn gọi bà là bà già.
Ngô Tú Quyên cười đến híp cả mắt.
Tuy Ngô Tú Quyên hay nói lời cay nghiệt0nhưng tâm địa bà không xấu, điều này Cảnh Y Nhân vẫn biết, lúc trước Cảnh Y Nhân không thích bà cũng là vì bà luôn coi Lý Đồng là vợ của con trai mình. “Được rồi! Cha mẹ! Thời gian không còn sớm nữa, chúng con cũng nên về thôi!” Lục Minh giơ tay lên xem đồng hồ, sau đó ôm Cảnh Y Nhân ra khỏi đình hóng mát. Người làm thu dọn đàn cổ giúp bọn họ. “Về sớm vậy!Y Nhân rảnh rỗi thì thường xuyên tới đây chơi nhé!” Ngô Tú Quyên lại cảm thấy luyến tiếc. Cảnh Y Nhân khẽ gật đầu...
Lục Minh và Cảnh Y Nhân về đến nhà đã là chạng vạng hơn năm giờ chiều. Cảnh Y Nhân vừa vào nhà, đứng ở5huyền quan thay giày, vừa quay lại nũng nịu oán giận với Lục Minh. “Sao anh lại nói chuyện đứa bé với tổng thống và phu nhân? Bây giờ cũng không biết có con hay chưa, lỡ như không có đến lúc đó phải làm sao?” Cảnh Y Nhân vừa mới cởi giày, còn chưa kịp đi dép vào. Lục Minh đôi giày nhanh hơn cô một bước, bỗng nhiên bể cố lên, dọa Cảnh Y Nhân giật mình, theo bản năng ôm lấy cổ anh.
“Vậy thì nhanh chóng cố gắng có một đứa!”
Lục Minh vừa nói, vừa ôm Cảnh Y Nhân nhanh chân đi lên lầu.