*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu Cảnh Triệt không phải anh trai trên danh nghĩa của Cảnh Y Nhân thì dù chỉ một câu, Nhạc Phong cũng lười nói với anh ta rồi.
Cảnh Triệt cố gắng nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không nghĩ ra được ích lợi gì trong quan hệ với Nhạc Phong.
Mới đầu, anh ta cứ tưởng Nhạc Phong là nhân viên làm việc ở Kim Sắc Niên Hoa, nhưng sau khi nghe ngóng thì lại biết không phải.
Nếu Nhạc Phong mà là nhân viên thì ít nhất Cảnh Triệt là khách hàng, thể cũng coi như liên quan đến ích lợi.
Cảnh Triệt rút một tấm danh thiếp trong người ra rồi đặt xuống trước mặt Nhạc Phong. “Có lẽ về sau chúng ta có thể có2cơ hội hợp tác.” “...” Nhạc Phong liếc tấm danh thiếp một cái.
Giám đốc điều hành tập đoàn Cảnh thị chuyên cung cấp vật liệu xây dựng, công trình kiến trúc.
Nhạc Phong đã sớm biết thân phận của Cảnh Triệt, chỉ là thứ nhất, anh ta không xây nhà ở đất đai, thứ hai là Kim Sắc Niên Hoa trước mắt không cần trang hoàng hay cần thay đổi phong cách kiến trúc. Cơ hội hợp tác này thật đúng là xa vời. Nhạc Phong do dự một lúc nhưng vẫn nhận lấy danh thiếp của anh ta, khóe miệng khẽ nhấc lên: “Cũng không phải là không thể làm bạn bè...”
Nghe Nhạc Phong nói vậy, khuôn mặt Cảnh Triệt vừa rồi còn đầy tự6ti và nặng trĩu lại lập tức giống như hoa tươi nở rộ vậy. Đôi mắt anh ta tỏa sáng nhìn Nhạc Phong, chờ Nhạc Phong nói tiếp. “Về sau nếu anh muốn gặp tôi thì mang cả em gái anh đi nữa, nếu không, tôi sẽ không gặp anh đâu.”
Sau đó, Nhạc Phong lấy một tấm danh thiếp của mình ra cho anh ta. “Lúc nào hai người cũng có thể đến Kim Sắc Niên Hoa tìm tôi.”
“...” Cảnh Triệt xấu hổ nhìn Nhạc Phong. Hóa ra người ta nhìn trúng em gái mình...
Tại tập đoàn Lục thị. Cảnh Y Nhân đứng trên bậc thang trước cửa lớn của tập đoàn Lục thị, nhìn cánh cửa tự động trước mặt. Mưa rào tiếp tục0rơi xối xả khiến cả tòa nhà làm việc của Lục thị như được khoác lên một lớp mịt mờ thần bí.
Cảnh Y Nhân cởi áo mưa trên người ra, vừa xoay người lại đã nhìn thấy Lục Minh đang tới gần. Đôi giày da của anh bóng bẩy sạch sẽ đến mức phản chiếu xuống sàn nhà, một tay anh cầm di động để sát bên tai, một tay lười nhác cho vào túi quần, anh đi từng bước một về phía cửa lớn. Cảnh Y Nhân lúc này mới nhận ra di động trong túi mình đang rung lên, cô vội cúi đầu mở chiếc túi xách nhỏ bên hông ra.
cảnh Y Nhân còn chưa kịp lấy di động thì Lục Minh đã5phát hiện ra cô, anh tắt điện thoại rồi bước nhanh tới, điện thoại trong túi Cảnh Y Nhân cũng ngừng rung. Lục Minh đi đến trước mặt cảnh Y Nhân rồi dừng lại, kiểm tra Cảnh Y Nhân từ trên xuống dưới một lượt, thấy cô hôm nay tết tóc hai bên, mặc đồng phục trường, bên trong mặc áo sơ mi trắng và thắt nơ con bướm, bên ngoài mặc áo khoác đồng phục màu đen, mặc váy kiểu xếp ly, tất dài qua đầu gối, dưới chân là giày đi mưa.
Ngoài giày ra, trên người cô không chỗ nào bị ướt cả.
Trông cô hoạt bát lại đáng yêu, là mẫu loli* điển hình, nếu người lạ nhìn thấy chỉ sợ sẽ hiểu9lầm cô là cháu gái anh.
(*) Loli: là từ để ám chỉ những cô gái chưa tới 17 tuổi hoặc cô gái đã trưởng thành nhưng thân hình vẫn như trẻ con.
Khuôn mặt tuấn dật của Lục Minh trở nên dịu dàng, khóe miệng anh hơi kéo lên: “Sao em tới đây được?”