*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Y Nhân cho rằng chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn nên cũng không quá để ý tới người phụ nữ đã bỏ chạy kia. Cô giúp Nhạc Phong xử lý các thủ tục nhập viện. Bác sĩ nói anh ta cần khoảng một tuần mới có thể hoàn toàn bình phục.
Hiện giờ Nhạc Phong nhìn bất cứ thứ gì cũng thấy mờ mờ, khó có thể phân biệt được, với anh ta hiện giờ thứ có thể cử động chính là người, còn không thể cử động là đồ vật.
Thêm vào đó, ngày nào anh ta cũng phải đeo băng có tẩm thuốc nên trước mắt hoàn toàn là một màu trắng xóa, không thể nhìn thấy thứ gì khác. Cảnh Y2Nhân đi tới nhà ăn của bệnh viện để lấy đồ ăn. Đồ ăn buổi tối khá đơn giản, không có gì phong phú. Cảnh Y Nhân nằm ở bệnh viện nào cũng được Lục Minh cố ý dặn người làm mang đồ ăn từ nhà tới, thế nên đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng và ngon miệng hơn.
Còn đồ ăn trên tay cô hiện tại đơn giản hơn nhiều. Cảnh Y Nhân bưng thay vào phòng bệnh VIP nhỏ.
Phòng bệnh VIP nhỏ không nhiều trang bị như phòng bệnh nặng, nhưng cũng tinh xảo, ấm áp, ít nhất mùi thuốc khử trùng nhạt hơn rất nhiều.
Trong khay chỉ có một bát cháo với một đĩa thịt xào rau cải, một đĩa rau xanh, còn6thêm một chiếc bánh và một ly sữa.
Cảnh Y Nhân đặt khay lên bàn di động trên giường, sau đó đẩy bàn tới trước mặt Nhạc Phong.
Cô hỏi qua loa: “Anh muốn ăn cháo hay ăn bánh?”
“...” Nghe vậy, khóe miệng trên khuôn mặt tuấn tú đang quấn băng gạc của Nhạc Phong cong lên. “Cô đút cho tôi ăn hả?” “...” Lắm lời, trong tình trạng này anh ta còn có thời gian rảnh để trêu cô à? Cảnh Y Nhân tức giận hỏi lại một lần nữa: “Ăn cháo hay ăn bánh?”
“Cô ăn bánh đi! Tôi ăn cháo!”
Nhạc Phong vốn định nói thêm một câu ăn bánh để lót dạ một chút, nhưng lại sắp ra đến miệng thì lại chẳng nói gì3nữa. Cảnh Y Nhân đã quen đối nghịch với anh ta rồi, anh ta sợ khi mình nói ra thì cô sẽ không ăn bánh nữa.
cảnh Y Nhân đúng là đói tới mức bụng sôi ùng ục. Từ khi mang thai cô cũng ăn khỏe hơn, hoạt động một chút đã thấy đói rồi.
Ngay khi bàn tay nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân vừa chạm tới bát inox cách nhiệt thì điện thoại di động đặt trên bàn đằng sau cô vang lên.
Cảnh Y Nhân vô thức rụt tay lại, xoay người đi nghe điện thoại.
Là cuộc gọi của Lục Minh. “Sao muộn rồi mà còn chưa về?” “...” Cảnh Y Nhân im lặng hai giây, sau đó quay đầu lại đưa mắt nhìn Nhạc9Phong. Cổ nhẹ nhàng nói: “Hôm nay ở trung tâm thương mại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên hiện giờ em đang ở trong bệnh viện, một lát nữa sẽ về!” “Em bị thương à?” Giọng Lục Minh ở đầu bên kia điện thoại lộ ra sự sốt sắng, khẩn trương và hoảng hốt. “Không ạ!...” Nói rồi Cảnh Y Nhân lại nhìn Nhạc Phong một lần: “Người khác bị thương vì em, em đưa anh ta tới bệnh viện. Một lát nữa sẽ về!”
“...” Lục Minh giờ mới yên tâm: “Anh đến đón em.”
“Không cần đâu, anh tới đón thì em lại phải chờ, em sẽ tự về bây giờ.” “Vậy được rồi. Anh đợi em về ăn tối.”
“...” Bây giờ cô đang4đói bụng, đợi về ăn thì không kịp.
“Anh cứ ăn trước chút gì đi, em về sẽ ăn thêm.”