*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4��...” Nghe vậy, trong lòng Lục Minh lộp bộp một tiếng, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, giọng anh hơi khàn khàn.
“Chắc khoảng tầm một tháng!”
“Thật vậy à?” “...”Nghe thấy thế, Lục Minh ngoái đầu lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn một đám bác sĩ, chủ nhiệm và cả phó giám đốc bệnh viện theo vào. Phó giám đốc bệnh viện bị ánh mắt mãnh liệt của Lục Minh quét qua mà giật mình đổ mồ hôi lạnh. Ông ta lập tức cung kính nói: “Đúng vậy! Cô Cảnh, nếu có tích cực phối hợp điều trị thì có lẽ không cần tới một tháng đâu!” Nghe phó giám đốc bệnh viện nói vậy, Cảnh Y Nhân tỏ ra không vui, từ trên giường đứng dậy.
“Thật sự lâu như vậy à? Tôi thấy không công bằng! Tiết Phương Hoa và Nhạc Phong chỉ2cần một tuần là khỏe lại, tôi lại phải mất một tháng trời!”
Lục Minh đứng dậy, vươn tay xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Chúng ta chuyển viện! Bên đó có bác sĩ giỏi!” “...” Cảnh Y Nhân gật đầu đồng ý.
Lục Minh bể cảnh Y Nhân từ trên giường lên, đi ra khỏi phòng bệnh. Phía sau có một đám người đi theo, chỉ sợ chăm sóc không được chu đáo...
Bệnh viện Quân khu quân đội.
Xe dã ngoại* của Lục Minh vừa đến cổng bệnh viện.
(*) Ở đây từ gốc tiếng Trung là “phòng xa”, là loại xe có tích hợp đầy đủ không gian nội thất như một căn nhà nhỏ vào bên trong chiếc xe. Viện trưởng, bác sĩ phụ trách, chuyên gia đều đã đứng chờ ở ngoài cổng từ lâu. Viện trưởng tự mình đến đợi ở bên cạnh6giường bệnh ngoài cổng. Lục Minh xuống xe, bế Cảnh Y Nhân lên giường, theo mấy người viện trưởng đưa Cảnh Y Nhân vào kiểm tra lại lần nữa. Trong quá trình kiểm tra, viện trưởng sợ Cảnh Y Nhân không thoải mái, sinh ra chán ghét mà la hét ầm ĩ, vung tay vung chân lộn xộn như những người bệnh khác, cho nên cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của cô. Ông ta trò chuyện: “Cô Cảnh còn nhớ tôi không? Nửa năm trước suýt nữa cô đụng gãy cái thắt lưng già này của tôi đấy.” Cảnh Y Nhấn nằm trên giường không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận được một thứ gì đó âm ẩm lướt qua lướt lại trước mắt mình. Đột nhiên có người nói chuyện với cô, Cảnh Y Nhân cố gắng nhớ lại.3Suy nghĩ một lát, khóe miệng cô cong lên như thể nhớ ra chuyện gì đó. “Là viện trưởng công công!” “...”Khóe miệng viện trưởng co rút lại hồi lâu. “Việc làm ăn của kỹ viện... bệnh viện này của ông tốt thật!” “...” Khóe miệng viện trưởng lại co rút lần nữa. Nơi này là bệnh viện Quân khu do nhà nước xây dựng có được không, chuyên dùng để phục vụ quân nhân đấy! Viện trưởng cười gượng vài tiếng: “Cô còn nhớ ra tôi à!” Viện trưởng tùy tiện nói vài câu chuyện nhà với Cảnh Y Nhân, ông đã làm xong bước kiểm tra đầu tiên.
Lục Minh được viện trưởng mời tới văn phòng.
Lục Minh một tay chống cằm biếng nhác ngồi trên sô pha. Vẻ mặt viện trưởng ngưng trọng nhìn anh. Ông ta cung kính mở miệng: “Cậu Lục!9Cậu phải chuẩn bị tâm lý trước!” “...” Lục Minh im lặng không nói gì, anh đã sớm tính đến trường hợp xấu nhất rồi.
“Cô Cảnh phải tiến hành phẫu thuật cấy ghép giác mạc mới có thể khôi phục thị lực, nhưng hiện tại cô ấy đang mang thai, chỉ sợ đứa bé này...”
“Có bao nhiêu phần trăm giữ lại được đứa bé?”