Vợ Boss Là Công Chúa

chương 90: hai tầng băng và lửa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vâng.” Sau đó tài xế gọi điện thoại cho xe cứu hộ.

Lục Minh bế Cảnh Y Nhân như bể trẻ con, đi trong làn mưa phùn như cây ngọc đón gió. Làn mưa phùn giăng kín giống như một làn sương, phủ lên cảnh tượng Lục Minh bể cảnh Y Nhân tựa một bức tranh sơn dầu hoài cổ vậy, nhìn ra có một phong vị hoàn toàn khác. Điệu nhảy của Cảnh Y Nhân hôm nay đã vắt kiệt nội lực trong người cô, cả người cô mềm oặt như một vũng nước, cánh tay như không xương treo trên bả vai của Lục Minh, theo bước chân của anh mà vắt vẻo qua lại.

Cô vùi đầu trong lồng ngực rắn chắc của anh.

Quần áo phủ trên đỉnh đầu có một mùi hương thơm mát đặc biệt của cơ thể Lục Minh, mùi hương ấy tràn vào trong hơi thở của cảnh Y Nhân...

Cô bắt đầu nằm mơ.

Cô mơ thấy mình và cậu sinh một đám trẻ con, ngày ngày vây quanh bọn họ, rồi cậu ngày nào cũng bị đám nhóc làm phiền muốn chết, cậu quyết định không làm hoàng đế nữa, rồi không hiểu sao cậu lại biến thành tóc ngắn, mặc âu phục, đi giày da nói rằng phải đi làm...

Giấc mơ của cô lúc thì ở cổ đại, lúc lại về hiện đại, lúc thì thế này, lúc thì thế kia, rất hỗn loạn.

Lục Minh bể Cảnh Y Nhân, cảm giác rất gần gũi, anh cũng không có sức để mà soi mói nữa, nên anh vào khách sạn bốn sao ở gần đó thuê một phòng đơn.

Căn phòng này tính ra cũng không kém bao nhiêu so với phòng khách sạn năm sao, cũng tinh xảo, trang nhã như vậy, chỉ là so với phòng đơn tiêu chuẩn của khách sạn năm sao thì nhỏ hơn một chút.

Lục Minh bế Cảnh Y Nhân nhẹ nhàng đặt cô lên giường, điện thoại di động liền vang lên. Sợ làm ồn đến cảnh Y Nhân nên Lục Minh nhanh chóng lấy di động trong túi ra, ngay cả người gọi điện là ai cũng không kịp nhìn mà đã vội ấn nút nhận cuộc gọi. Anh nhỏ giọng, đi ra ngoài “A lô” một tiếng. Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói của vị tiểu thịt tươi quen thuộc kia: “Anh rể ạ? Chị em đã đến chưa? Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi....”

“...” Lông mày Lục Minh hơi cau lại, không hề nghĩ ngợi đã quả quyết cúp điện thoại, rồi tắt nguồn, tiện tay đặt lên bàn để ti vi. Áo sơ mi của Lục Minh bị ướt, phía sau lưng dán vào da thịt, mơ hồ để lộ ra toàn bộ vóc người của anh.

Lục Minh cởi áo sơ mi, để trần nửa người đi vào nhà vệ sinh.

Mười phút sau, Lục Minh tắm xong, lúc ra khỏi nhà vệ sinh bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm, dáng người đẹp đẽ, eo nhân ngư vô cùng khêu gợi. Anh lau những sợi tóc rối, rồi đi dần tới một bên giường, ngồi xuống.

Ném khăn mặt đi, anh cầm lấy điện thoại bàn, dặn phục vụ phòng liên hệ với cửa hàng trang phục XX, bảo đưa một bộ trang phục nam size L cho người cao 182cm, cùng với một bộ trang phục nữ size S cho người cao 165cm tới.

Sau khi cúp máy, Lục Minh quay đầu lại nhìn cảnh Y Nhân đang say ngủ, anh do dự vài giây mới chui vào trong chăn, nằm xuống.

Từ mâu thuẫn lần trước, Lục Minh đã không ngủ chung một giường với Cảnh Y Nhân nữa.

Anh sợ lại có chuyện giống lần trước xảy ra, ngủ cùng một giường, đối với anh là một loại giày vò. Sau khi do dự vài giây, anh thấy cũng không có khả năng lắm. Tuy rằng hiện giờ Cảnh Y Nhân không giống với trước kia, chỉ có thể nói là anh không ghét cô, còn cảm giác về phương diện kia thì... Chắc khoảng thời gian đó là do anh quá mệt thôi. Lục Minh nghĩ vậy xong tiến vào trong chăn, nằm thẳng, đột nhiên, cảnh Y Nhân nằm bên cạnh hình như đang nằm mơ, vừa xoay người đã lăn tới, dựa vào bên cạnh anh, sau đó tay chân giống như bạch tuộc bám lên người anh.

“...” Thân thể Lục Minh rõ ràng cứng đờ lại. Xung quanh đều là mùi hương của cảnh Y Nhân, anh cảm giác được da thịt mềm mại, cùng với làn váy ẩm ướt của cô có hơi lạnh lẽo. Trong nháy mắt, Lục Minh cảm thấy mình như đang ở giữa hai tầng bằng và lửa, lồng ngực đột nhiên nghẹn lại, bỏ lỡ một nhịp đập. Lục Minh từ từ nghiêng đầu qua nhìn cảnh Y Nhân, cô đang ngủ rất say, khuôn mặt xinh đẹp đang ở ngay trước mặt anh.

Chương 91 CẬU, CÓ BỆNH THÌ PHẢI TRỊ MỚI ĐƯỢC

Lục Minh từ từ nghiêng đầu qua nhìn Cảnh Y Nhân, cô đang ngủ rất say, khuôn mặt xinh đẹp với làn da trắng nõn mịn màng đang ở ngay trước mặt anh, khoảng cách gần tới mức anh chỉ cần hơi nhấc

môi lên đã có thể hôn được cô rồi. “...” Đôi mắt sâu thẳm của Lục Minh chăm chú nhìn cô hồi lâu, hầu hết trượt lên trượt xuống. Một lúc lâu sau, giống như đã quyết định điều gì, anh quả quyết nhắm mắt lại, hất tay, đá chân của cô ra, xoay lưng lại đối mặt với cô.

Lực Lục Minh dùng có hơi mạnh, Cảnh Y Nhân bị vung ra như vậy thì tỉnh lại. Cảnh Y Nhân mờ mịt không hiểu gì dụi dụi đôi mắt đang mơ màng.

Một lúc sau vẫn chưa tỉnh táo lại được, cô đờ đẫn nhìn bóng lưng của Lục Minh và cảnh vật xa lạ xung quanh.

Chờ khi tỉnh táo lại, trong nháy mắt cô giật mình, theo bản năng ngồi bật dậy, vén luôn chăn lên nhìn.

Cô nhìn thấy y phục của cô vẫn còn nguyên vẹn, còn người đàn ông ở trần nửa thân trên đang nằm kia lại không hề cử động, quay lưng về phía cô. “...” Cảnh Y Nhân căng thẳng thầm rướn cổ sang nhìn xem người đàn ông ở bên cạnh này rốt cuộc là ai?

Đến tận khi cô nhìn thấy sườn mặt anh tuấn của đối phương thì mới hít sâu một hơi, trái tim cô rốt cuộc cũng được đặt về đúng chỗ của nó.

Cảnh Y Nhân duỗi bàn tay nhỏ nhắn của mình kéo tay Lục Minh, để anh nằm thẳng ra. “Cậu ơi, sao cậu ngủ mà lại quên mặc quần áo vậy?” “...” Lục Minh hai mắt nhắm lại không chớp, anh nằm thẳng mà không hề nhúc nhích. Nói xong Cảnh Y Nhân nhìn xung quanh tìm quần áo của Lục Minh, nhưng không thấy một thứ nào.

Cô thu tầm mắt lại nhìn lên cơ thể cậu, ngủ say như chết vậy à? Cô lướt nhìn trong phòng một lượt, không biết đây là đâu. Đột nhiên, tầm mắt cảnh Y Nhân rơi xuống phần hông của Lục Minh, cô phát hiện, cái khăn tắm cho phần hông của Lục Minh lại bị sưng phồng lên giống như lần trước, gồ lên cao cao. cảnh Y Nhân bỗng nhiên trợn trừng mắt, nghĩ tới lần trước cậu đã bị thương, phía dưới bụng cũng bị sưng lên, cậu lại bị thương sao? Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân vội len lén liếc nhìn mặt của Lục Minh, thấy anh vẫn đang nhắm mắt mà không tỉnh lại, cô lẳng lặng vươn tay ra. Lần trước cậu không cho cô xem, hôm nay cô nhất định phải xem xem rốt cuộc là bị làm sao?

Nếu như bị thương thì nhất định phải chữa trị, cứ nằm nghỉ ngơi như vậy cũng không thể khỏi được. Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân nín thở, đôi tay nhỏ bé duỗi ra, ống tay áo vô ý lướt nhẹ trên ngực Lục Minh, cơ thể anh theo bản năng hơi run lên nhè nhẹ. Cảnh Y Nhân giật mình, vội rụt tay về, rồi cô lại lén nhìn Lục Minh một cái, thấy anh không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, cô lại nâng tay lên lần nữa, vươn tay ra. Đôi tay nhỏ bé của cô đã thành công đụng tới cái khăn tắm ở bên hông của Lục Minh, cô đang định kéo khăn tắm ra thì đột nhiên, phía trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói lạnh lẽo, đầy cảnh cáo: “Cố định làm gì?.”

“...” Cảnh Y Nhân từ từ ngước mắt lên nhìn Lục Minh, cười với vẻ đương nhiên: “Cậu! Cậu bị thương rồi, cháu định xem xem...”

“...” Lục Minh sầm mặt, lạnh lùng ra lệnh: “Tôi không bị thương, bỏ tay của cô ra.” Rồi Lục Minh ngồi dậy, tựa lên đầu giường, một tay nắm lấy viền khăn tắm, đề phòng cô đột nhiên kéo ra. “...” Cảnh Y Nhân vẫn không hề buông tay, cô nắm chặt lấy khăn tắm đang quấn ở hông anh: “Cậu! Bị thương mà không kiểm tra thì sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn đấy.”

Nói rồi Cảnh Y Nhân dùng sức kéo một cái.

Cũng may Lục Minh đã đề phòng từ sớm, nắm chặt lấy khăn tắm, nhưng dù phòng thủ nghiêm ngặt thế nào cũng sẽ có nơi sơ hở, nào biết rằng Cảnh Y Nhân không hề buông tha, một lần không thành công lại tiếp tục dùng sức kéo mạnh. Bởi vì Lục Minh nắm quá chặt nên động tác của Cảnh Y Nhân lại càng mạnh, lực đàn hồi cũng càng lớn, tay Lục Minh trượt đi, khăn tắm bị kéo ra. cảnh Y Nhân cầm khăn tắm cũng bị lực quán tính làm ngã bổ người ra phía sau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio