Ngày tôi đón em về ngôi nhà chung của chúng tôi, cứ tưởng em vui mừng và hồ hởi lắm, nhưng em cứ trầm mặc, không vui. Đôi khi tôi nghĩ có lẽ em không yêu tôi, nên em không chia sẻ gì với tôi cả, giữa em và tôi có khoảng cách ngày càng lớn. Em như chiếc hộp Padora mà tôi dù cố sức khám phá vẫn không thể mở ra. Không biết rằng, em có nhớ tôi là chú Tuấn Anh ngày trước không? Biết rằng chúng tôi có chung một kí ức, để em mở lòng với tôi. Hay chỉ mình tôi nhớ mãi vì hình bóng cô bé năm xưa đã khắc đậm sâu trong trái tim tôi rồi. Mỗi sáng trước khi đi làm, tôi đều lén ngắm nhìn em, nhẹ nhàng hôn em, hít hà mùi hương quen thuộc rồi mới đi làm. Tôi làm trong âm thầm, vì em không thích thể hiện yêu thương bên ngoài, tôi sợ em bài xích, mình sẽ quê lắm. Âm thầm chăm con, sau một đêm thức trắng, buổi sáng em cần ngủ bù. Cho cu con tắm nắng, bú sữa cũng là một thú vui, nhìn con ngủ còn nhóp nhép chiếc miệng nhỏ xinh, đặt bên cạnh em sao mà đẹp lạ. Chồng yêu vợ, chú yêu cháu nhiều lắm, Ngà của ngày xưa ơi!
THANH NGÀ
Tôi về nhà lục tìm CMND và hộ khẩu của anh, nhưng không thấy. Hộ khẩu của anh còn ngoài quê, nếu giờ mượn mẹ phải nói lý do gì đây. Mệt mỏi chán chường, tôi lại lang thang lên mạng, tôi quyết định tìm việc làm bán thời gian, chị trong tòa án nói đúng, tôi muốn nuôi con, phải có việc làm trước đã.
Rồi vô tình tôi thấy cuộc thi viết "Nhật ký của mẹ" của báo Tuổi Trẻ, xui khiến sao tôi lại viết dự thi, viết để trải lòng thế thôi. Nhờ đó, tôi và anh có cơ hội tái hợp.
Hôm đó, như mọi khi, tôi tranh thủ nấu nướng xong xuôi, tôi lại lôi nhật ký ra viết. Viết xong, tôi dùng laptop của anh online tìm việc. Laptop để trên bàn, mọi khi tôi viết xong cất nhật kí kĩ lắm, mà hôm đó lơ đễnh thế nào mà thuận tay tôi nhét xuống nệm. Cảm xúc khi viết nhật kí còn đọng lại, nên tôi lên Facebook, tính đăng gì đó, nhìn con lại thôi. Cuộc thi " Nhật Ký của mẹ" cứ nhan nhản, nên tôi quyết định soạn mail gửi thử, xong xuôi đóng laptop, tôi bồng Bo ra phòng khách chơi, chờ ba về, quên luôn cuốn nhật ký chưa cất. Hôm sau đã là thứ , cứ cuối tuần, anh chở tôi và con về ngoại chơi, chủ nhật đón về. Sáng đi vẫn vui vẻ lắm, đến trưa, tôi cảm thấy bất an điều gì không rõ. Tối đó, anh điện thoại cho tôi:
- Vợ à! Con ngủ chưa?
- Con ngủ rồi. Hôm nay anh không đi nhậu à?
- Ừ! Anh ở nhà dọn dẹp thôi. Mình nói chuyện riêng được không? Anh qua đón em nhé.
- Giờ tối rồi mà. Mai em về rồi nói.
- Mai có con không tiện. Em gửi con cho mẹ, anh qua đón em.
Tôi cúp máy, lòng hơi hoang mang, anh rất ít khi nổi nóng, khi anh nghiêm túc và nói chuyện giọng điệu từ tốn mạch lạc thế này chứng tỏ anh rất giận, và đang kiềm chế. Thôi kệ, dù gì tôi cũng định buông tay, hai mặt một lời rõ ràng cũng tốt.
phút sau, anh có mặt ở nhà tôi. Anh vô xin phép ba chở tôi về nhà, vì mẹ chồng nhờ tôi gì đó, mà Bo đang ngủ nên nhờ ngoại trông hộ. Ba gật đầu, còn dặn tôi khuya quá thì ở đó luôn, sáng qua đón Bo cũng được. Ngồi sau xe anh chở, tôi lại ngửi được mùi hương quen thuộc, mùi nước hoa hòa cùng da thuộc một thời khiến tôi đắm say. Gió đêm lùa vào người tôi lạnh buốt, tôi thoáng rùng mình. Anh tắp xe vô lề, tôi tưởng anh muốn hút thuốc, nhưng anh cởi áo khoác, choàng lên vai tôi. Dù tôi vẫn đang mặc áo dài tay, thêm áo khoác thun da cá, mà người vẫn cảm thấy lạnh. Đến khi được anh choàng áo, người tôi ấm hẳn và rất thư thái. Bóng đêm thường làm con người ta yếu đuối, và dễ gần nhau hơn. Theo bản năng người vợ, tôi tựa đầu vào lưng anh, ôm anh thật chặt, cảm giác có bờ vai vững chãi cho mình tựa vào trong đêm giá rét thật an toàn và hạnh phúc.
Chúng tôi bước vô nhà, mẹ chồng không có, chỉ có ngôi nhà sạch sẽ tinh tươm và vắng lặng. Tôi ngồi trên ghế sofa chờ anh. Anh đóng cửa, ngồi xuống đối diện, anh đặt lên bàn cuốn nhật ký của tôi cùng tờ đơn xin đơn phương ly hôn. Anh nhìn tôi, ánh mắt đau thương, buồn bã và thất vọng. Tôi tự nhận mình rất cứng cỏi, nhưng đây là lần thứ hai, tôi bị chết đuối trong ánh mắt anh. Tôi cảm thấy đau lòng, như mình vừa đánh mất thứ quí giá trong cuộc đời. Rồi tôi nhận ra, tôi chuẩn bị và lường trước cuộc sống của bà mẹ đơn thân, nhưng tôi chưa sẵn sàng để mất anh.....mãi mãi.
- Em suy nghĩ kĩ chưa? vợ? Rằng em muốn xa anh?
- Em....em thật sự mệt mỏi, chúng ta nên dừng lại.
- Anh muốn hỏi em một câu: em có yêu anh không?
- Tội lỗi lớn nhất của em cho tới bây giờ là yêu anh quá nhiều, đem tất cả buồn vui của mình phụ thuộc anh, để rồi tự dằn vặt mình trong đau khổ. Em yêu chồng, tự nguyện lệ thuộc hạnh phúc của mình vào người đàn ông em yêu, chứ không phải em quá nhu nhược hay vô duyên đến NGU SI để không biết làm gì khiến bản thân mình hạnh phúc. Còn anh, anh có yêu vợ không? Vì sao trong thứ tự ưu tiên của anh, em luôn đứng chót?
- Ai nói em đứng chót?
- Đợi ai nói sao? Anh bỏ thời gian chạy vòng vòng tìm chỗ họp mặt bạn bè, em nhờ anh chở đi mua đôi giày mà anh quạu quọ. Anh chọn chỗ đẹp thì sao, bạn anh vẫn chê xấu đó, họ có nghĩ công sức anh bỏ ra không?
- Bạn anh giỡn. Không phải chở em đi mà anh cáu, đơn giản vì em khó khăn quá, chở đi cả buổi không lựa được đôi nào, rồi anh sẽ phải sắp xếp để chở em đi tiếp, mà công việc anh thật sự quá bận. Thêm điều, vì sao việc gì em cũng mang lên Facebook, em có biết chúng ta giờ là một, mọi chuyện của em đều ảnh hưởng tới anh. Anh bù đầu với công việc, lâu lâu lại bị điện thoại hỏi thăm kiểu nhà mày lục đục à? Anh mệt mỏi khi chuyện nhà em cứ show ra như thế. Sao em không nói thẳng với anh, em lớn rồi, em có thể diễn giải được ý của mình.
- Facebook của em, em muốn đăng, muốn nói gì kệ em, bạn anh xem rồi anh về quạu với em à? Anh kêu bạn đừng xem nữa, unfriend em đi. Không lẽ giờ cuộc sống của em, lại phải phụ thuộc vào sắc mặt của bạn anh?
- Ngà! Cuộc đời anh khốn nạn nhất vì có những người bạn, bạn rất tốt. Bạn sẵn sàng bỏ ra cả tỷ, giúp anh chạy chọt, xây dựng công ty, mua nhà mà không cần trả. Họ quan tâm những chuyện riêng tư vì vợ anh nói ra, chứ không phải họ nhiều chuyện. Anh dù bực, nhưng cũng không thể giải thích được. Anh là con người của xã hôi, giao thiệp bên ngoài, nhưng anh không show ra con người của mình. Em là người của gia đình, khép kín nhưng em có gì cũng đem ra ngoài. Khi mọi người biết quá rõ về em, người thiệt thòi sẽ là em. Em bị người thân khinh rẻ, bạn thân lợi dụng, tổn thương em chính vì cái tính đó. Anh sẽ đi công tác Hà Nội một năm, trong thời gian này, em cứ ở nhà chăm con, tiền ở trong két, mỗi tháng anh sẽ chuyển khoản cho em. Đừng nộp đơn ly hôn, anh sẽ không ký. Chúng ta sẽ giành cho nhau khoảng lặng để chiêm nghiệm cuộc hôn nhân này.
Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, ánh mắt ấy vẫn tha thiết, có phần đỏ lên và đục. Còn tôi thì đã ướt mi rồi. Anh đứng lên, đi ra ban công hút thuốc, tôi lặng lẽ vô phòng. Ngồi trên chiếc giường quen thuộc, ngày mai thôi sẽ không còn hơi ấm của anh nữa, bất giác tim tôi đau, uất nghẹn vỡ òa. Tôi nằm xoài lên giường, rấm rứt khóc. Cảm giác cô độc, lạnh lẽo này sẽ theo tôi phần đời còn lại, tôi đã chọn sao mình lại đau đớn thế.