Tôi ngồi bật dậy, nhìn bầu ngực trần sưng đỏ của mình mà uất nghẹn, tôi gục khóc trên đầu gối của mình, cố xua tan hình ảnh vừa rồi. Tôi đâu biết, chính những giọt nước mắt của tôi đã củng cố thêm quyết định của anh. Anh đứng cách tôi một lớp cửa với trái tim loạn nhịp, thương và xót lắm, nhưng không dám quay vào, sợ lại làm tôi tổn thương. Anh bị ám ảnh bởi ngực của tôi, anh nói nó đẹp và hấp dẫn hơn anh nghĩ, nên anh bị nghiện, cứ ám dục về đôi gò bồng vun đầy, và quan trọng hơn là anh hứng thú và "lên" được.
Sáng hôm sau, đoàn ra chơi cồn cát, rồi đi tắm bùn. Anh hôm nay tươi tỉnh hẳn, không ỉu xìu như hôm qua, và luôn tìm cách quan tâm tôi. Trong cồn cát, anh mua nón cói đội cho tôi, trong chỗ tắm bùn, canh me lau tóc cho tôi. Tôi sợ mọi người dị nghị, nên cứ phải né tránh. Ba ngày đi chơi trôi qua nhanh chóng, chúng tôi về lại thành phố, bận rộn với công việc nước rút cuối năm.
Từ ngày đó, anh nhắn tin cho tôi thường xuyên hơn, không yêu đương hay tỏ tình, chỉ là báo cáo anh đang ở đâu, làm gì? Hỏi tôi học hành thế nào.... anh lại gieo vào lòng tôi một thói quen về anh. Không biết từ đâu mà anh biết nick yahoo của tôi. Tối đó, tôi online ẩn nick, tôi thường lên mạng tìm thông tin cho bài học ở trường, vậy mà anh vẫn biết tôi ẩn nick, anh lập nick ảo y chang nick tôi, đảo ngược số phía sau, lấy avatar của tôi luôn, nhảy vô say "hi". Tôi bất ngờ vì một nick giống mình từ hình tới tên, nên quyết định chat coi là ai. Mới đầu cũng ghét lắm, dám lấy nick của tôi chat với tôi, trêu chọc tôi cơ mà. Nhưng nói chuyện một hồi thấy cũng dễ thương, thế là tôi sụp hố của anh mà không hay biết.
Sau này khi biết nick kia là anh, thì tôi đã không còn thoát ra trong mối quan hệ này nữa rồi. Công ty đạt được doanh số, anh quyết định tổ chức bữa tiệc nho nhỏ trong công ty ăn mừng. Tiệc buffer cá viên chiên và trà sữa được tổ chức ngay trong phòng họp. Tất cả đồ ăn và thức uống để đầy trên bàn, mọi người đứng xung quanh ai muốn ăn gì tự lấy, ai cũng háo hức chờ phòng kế toán tất toán doanh số, chắc chắn năm nay tiền thưởng rất khủng. Chỉ riêng tôi, len lén nhìn anh, với một mớ bòng bong trong lòng. Thịnh lên tiếng trước:
- Tôi nghe nói hôm nay Tuấn ăn mừng vì đã tìm được người trị bệnh trái tim cô đơn cho hắn.
Cả công ty ngớ ra nhìn anh. Bỗng nhiên tim tôi đập mạnh, mặt đỏ bừng thẹn thùng. Chị Huyền nhanh nhảu trêu chọc:
- Thật không sếp ơi? Em nào thế? Được thì tiến tới luôn đi, tuổi sếp lấy vợ quá đẹp luôn.
- Tới chứ, nếu em ấy chịu, chỉ cần em đứng yên đừng bỏ chạy, anh sẵn sàng vì em mà bước tới.
- Hình như là Ngà phải không? Thấy sếp nhìn em ấy suốt từ nãy đến giờ luôn đó. Mà nghe nói tim sếp có thẹo dài lắm luôn, phải không sếp? Ngà em có chê vết sẹo đó không?
Anh vừa nói, vừa bước về phía tôi. Tôi không dám nhìn anh, cứ thụt lùi, lùi dần, lùi tới sát vách tường đành chịu "pó chân." Hai tay anh chống lên tường, giam tôi ở giữa. Tôi cứ tưởng giống như trong phim Hàn Quốc, nam chính dồn nữ chính sát chân tường sẽ cúi xuống hôn. Tôi vội đưa hai nắm tay thủ trước ngực, nhưng anh chỉ cúi sát thì thầm bên tai tôi:
- Yên tâm! Tim Anh còn nguyên! Em có thể kiểm tra thoải mái. Sao vậy cô bé?
- Em sợ anh hôn em.
- Hả? Cái đó..ừm...để sau....hahaha
Anh nói xong rồi cười, nụ cười sảng khoái vui vẻ vì đạt mục đích, công khai tán tỉnh tôi, mà tôi không thể chối từ hay phản kháng. Giờ mới thấm câu anh nói:"miệng không vành, nói sao chẳng được, miễn đạt được mục đích". Từ hôm công khai ấy, tối tối anh vẫn nhắn tin chat yahoo với tôi, còn tôi cứ lửng lửng lơ lơ, bắt đầu mong chờ anh online mỗi đêm, dù tôi vẫn chưa biết tình trạng của anh và Thúy. Nhưng trong công ty, bắt đầu có vài người ghét tôi, ẩn mặt có, ra mặt cũng có. Tôi thường xuyên nhận được tin nhắn chửi rủa, những cuộc điện thoại sa sả vô lỗ tai toàn những lời khó nghe, lần lần thì cho là nhầm, nhưng lần thứ n, tôi biết họ nhắm vào tôi. Tính tôi ương bướng lắm, họ càng ghen ăn, tức ở, tôi sẽ càng cho họ ăn bánh "gato" nhiều hơn. Thế là tôi yêu cầu những ngày anh không đi công tác, anh chở tôi đi làm, mua đồ ăn sáng cho tôi. Tất nhiên anh vui vẻ đồng ý, mà không hề biết tôi muốn anh làm vì "lợi gan". Cũng có những hôm bực quá, tôi lại trút lên những dòng tin chat với anh. Anh đọc, nhưng không nói gì cả, chịu đựng làm thùng rác cho tôi. Người đàn ông ấy tinh tế thế đấy, anh có thể nhận ra tâm tình của tôi dù chỉ qua những dòng tin nhắn ít ỏi. Và anh quyết định hợp thức hóa quan hệ của hai chúng tôi về pháp luật, để không ai còn có cái cớ nói ra nói vào, gây áp lực cho tôi nữa. Nhưng tôi không ngờ rằng, phòng trong phòng ngoài, nhưng kẻ thù lại chính là người thân cận với tôi nhất.
Hôm ấy, trời đổ mưa bất chợt giữa tiết trời tháng , anh nhắn tin hẹn tôi đi cà phê. Sau khi suy nghĩ, ừ thì đi, để coi anh muốn nói gì. Chúng tôi hẹn ở một quán gần sân bay. Quán có một lầu, lúc nào cũng đông khách. Lầu một toàn bộ tường lắp kính cường lực, nên mọi người rất thích ngồi trên đây ngắm phố thị, đặc biệt ngắm mưa, mà hôm đó vừa đúng trời đổ mưa. Anh tới trước, chọn được cái bàn ngay tường kính, ngắm mưa rơi thật thú vị. Tôi gọi cho mình ly lipton nhãn vàng và ít sữa đặc, tự mình lên tiếng trước:
- Tuấn Anh! Em nghĩ chúng ta đừng nên cố tình gặp nhau riêng như thế này nữa.
- Vậy nếu vô tình thì được, đúng không?
- Vô tình thì không sao, nhưng đã vô tình thì lơ nhau luôn đi, vì nhiều sự vô tình với đàn ông có vợ như anh là vô lý.
- Chỉ cần gặp em. Với anh, lý do nào cũng hợp lý.
- Anh Tuấn Anh!
- Ừ. Gọi anh Tuấn được rồi. Em muốn nói gì?
- Giờ em đang nói chuyện với người đàn ông đã có vợ, bảo rằng em bỏ mặc sự tồn tại của cô ấy là ko được.
Anh không trả lời, vẫn tựa vào ghế, lặng yên nhìn sâu vào mắt tôi, tôi cũng nhìn lại anh, mắt tôi đã phảng phất buồn, giây phút ấy có lẽ đã ướt át hơn.
- Ngà! Đây là lần duy nhất anh nói chuyện thẳng thắn với em, anh vẫn đang độc thân, chưa từng có vợ. Anh không bảo em phủ nhận sự tồn tại của cô ấy, chỉ xin em đừng để ý, vì điều đó thuộc vế quá khứ của anh, mà anh không thể thay đổi được quá khứ. Điều anh có thể làm là dẫn em vào hiện tại và tương lai của anh, nơi không có cô ta tồn tại.
Chúng tôi ra về, lòng tôi xốn xang lạ lắm, không còn cảm thấy anh đáng ghét nữa. Tuy anh không nói lý do vì sao chia tay Thúy, tôi cũng không hỏi vì tôi tin anh có quyền giữ lại chút riêng tư cho mình. Quan trọng anh của hiện tại độc thân. Chúng tôi đi dạo trong công viên Hoàng Văn Thụ, giờ đó tầm giờ mà công viên cũng vắng người. Mấy chiếc ghế đá đều có những đôi tình nhân xí chỗ, nên chúng tôi cứ cứ mãi miết sóng bước bên nhau. Được mệnh danh là lá phổi của thành phố có khác, đi bộ dưới những tán cây rậm rạp sau cơn mưa vào buổi tối thế này, tôi rùng mình mấy lần vì lạnh. Đột nhiên bước chân anh khựng lại, tôi quay đầu nhìn anh thắc mắc? Anh kéo tôi xoay hẳn lại, ôm tôi thật chặt dù chúng tôi đang đứng giữa công viên. Cái cảm giác của năm trước ùa về, vì sao định mệnh lại xui khiến cho chúng tôi gặp lại, và ở trước anh tôi luôn yếu đuối. Hôm nay, tôi vẫn lạnh lùng với những vết thương trong lòng, nhưng chỉ với hành động nhỏ của anh đã bứt phá giới hạn mà tôi đã vạch ra. Tôi nhận ra, trái tim của tôi chỉ lỗi nhịp với duy nhất mình anh. Nước mắt tôi vô thức rơi, anh hơi đẩy tôi ra, cúi nhìn tôi thật lâu, và ánh mắt tha thiết ấy hôm ấy đã dành cho tôi trọn vẹn. Anh dần dà cúi sát hơn, dùng môi mình lau đi những giọt lệ của tôi, dừng lại thật lâu nơi đôi môi đang run rẩy của tôi. Anh là người con trai đầu tiên ôm tôi, và cũng là người đầu tiên lấy đi nụ hôn đầu đời của tôi...thật dễ dàng. Sự ấm nóng và ẩm ướt nơi khóe môi làm tôi tê dại, tôi cứ đứng yên để mặc anh làm càn, nước mắt vẫn vô thức rơi mặn đắng. Anh rời môi tôi, siết tôi vào bờ ngực vững chãi của mình.
- Ngà! Mình kết hôn nhé.