Tựa vào cửa nhà bếp ngắm dáng vẻ bận rộn của Lê Bằng từ sau lưng tôi phát hiện ra một điều, anh nấu nướng không được bằng trước khi cưới, mà khả năng bếp núc của tôi ngày một tiến bộ hơn, từng bước được nâng cao.
Tôi nói: “Em muốn ăn cá”.
Lê Bằng không quay đầu lại, trả lời tôi: “Nhà hết cá rồi”.
“Thế thì ăn thịt kho tàu đi.”
“Kho thịt bây giờ không kịp.”
“Vậy để em đi mua ít thịt xay…”
“Em đang bị thương, nên ăn thanh đạm một chút.”
“Vậy chẳng phải làm khổ cả anh sao?”
Anh quay người lại, nói: “Trong nhà vẫn còn thịt xông khói, anh sẽ ăn thịt xông khói, còn em ăn cháo”.
“Trước khi kết hôn anh đâu có như thế này, lúc đó anh còn làm món cháo sườn mạch đông cho em mà.”
“Ôi, bà xã của anh ơi, em không phải là vợ anh, mà giống như mẹ anh vậy! Chúng ta đều phải đi làm cả ngày, hôm nay ăn đại khái đi.”
“Miumiu nói rất đúng, đàn ông trước và sau khi kết hôn khác nhau hoàn toàn. Trước khi kết hôn, em được coi như một bông hoa, kết hôn rồi em chỉ là cỏ dại mà thôi.”
“Miumiu cứ thích phóng đại lên, trước và sau khi kết hôn vốn hoàn toàn khác nhau. Trước khi kết hôn em là một bông hồng nhỏ trong tay anh, sau khi kết hôn anh đặt em trong trái tim anh, em trở thành máu mủ của anh, đó là anh thương em, thương em là thương chính anh.”
Trong những ngày để vết thương ở lòng bàn tay tôi lành hẳn, Lê Bằng không hề hút thuốc, trên người anh không có mùi thuốc. Cơ thể, đầu tóc anh đều thơm, ngay cả chuyện anh lại lần nữa nhầm sữa tắm thành dầu gội tôi cũng không hề tức giận.
Làm người ai có thể sống tốt được cả nghìn ngày cũng như chẳng có hoa nào nở quá được trăm ngày, chỉ cần anh cai thuốc, những thứ khác đều không quan trọng.
Khi anh chủ động nhận lỗi với tôi, tôi hòa nhã nói với anh: “Không sao, chỉ cần anh cảm thấy vui, số tiền ít ỏi đó em không để ý đâu, chúng ta mua nổi, anh cứ dùng đi, dùng thoải mái đi, tùy theo ý thích của anh”.
Lê Bằng tỏ ra rất sợ hãi, anh sờ lên đầu tôi, hỏi tôi có bị ốm không.
Tôi xị mặt, hỏi lại anh: “Chẳng lẽ em không thể làm chú chim nhỏ nép vào lòng anh một lần ư? Sao anh lại được đằng chân lân đằng đầu thế, đúng là không nên nhường nhịn anh”.
Anh vui vẻ, cười nhạo tôi: “Em định làm chú chim nhỏ nép vào lòng anh rồi sao? Đó là chuyện xa xưa rồi. Mau nói đi, em đang có âm mưu gì?”.
Tôi xòe hai tay.
Anh vẫn không tin nói: “Vậy em nói với anh câu gì đó đi, em không nói gì, anh cảm thấy rất bất an”.
Tôi ngạc nhiên trong chốc lát, rồi nói với anh: “Việc giáo huấn không thể ngày nào cũng làm được, như thế sẽ mất hết tác dụng! Anh đi đi, đừng vờ vịt nữa! Đi nấu cơm đi!”.
Anh đứng thẳng dậy, cúi chào tôi nói: “Vâng! Lời của bà xã là mệnh lệnh tối cao, thề chết cũng phải chấp hành!”.
Tôi liếc đồng hồ nói: “Sơn thủy hữu tương phùng, chúng ta gặp nhau tại bàn ăn nhé, hẹn anh một tiếng nữa”.
Lê Bằng vừa ngâm nga vừa lắc mông đi vào bếp, khoác chiếc tạp dề có hình Shin – cậu bé bút chì do chính tay tôi vẽ.
Tôi chú ý thấy anh đang ngân nga bài hát Anh chàng thông minh.
Hôm sau, tất cả các đồng nghiệp ở tổ thị trường A đều phải nộp phương án của mình.
Phương án tôi đưa ra là, không nên thay đổi một cách tùy tiện đường cong và vẻ bề ngoài của áo lót. Việc lựa chọn nguyên liệu vẫn phải phù hợp với nhu cầu của phụ nữ trưởng thành, ngoài việc tăng thêm độ cong cho phần ngực áo, dây áo cần thiết kế cầu kỳ hơn, không cần biết là một sợi hay hai sợi, nhưng trên đó cần phải thiết kế một số hình thù, đính thêm cườm hoặc ren, hoặc trực tiếp dùng lụa một màu có họa tiết phá cách, như vậy bên trong nhìn sẽ đẹp và cũng dễ kết hợp với áo ngoài.
Lưu Tranh Tranh cũng đưa ra đề nghị, tại những phần rìa của áo lót nên trang trí thêm, bất kể là mặt trái hay mặt phải, nếu như các chi tiết được xử lý kỹ hơn, thì chiếc áo vốn đơn giản sẽ trở nên bắt mắt hơn.
Đề nghị của cả hai chúng tôi đều được chấp thuận.
Giờ nghỉ trưa, Lưu Tranh Tranh chỉ ra một sự thật mà tôi không để ý tới. Cô ta nói, mặt tôi tròn lên.
Tôi hoảng hốt, lập tức lấy gương ra ngắm, nhưng tôi không nhận thấy điều đó.
Cô ta nói, tôi thậm chí còn có hai cằm.
Tôi lập tức lấy tay che nói, đây gọi là phúc, ngay từ nhỏ gương mặt tôi đã như vậy.
Cô ta lắc lắc ngón tay trước mặt tôi nói, hai ngày nay cái “phúc” này của tôi lộ ra rất rõ.
Lời của Lưu Tranh Tranh khiến tôi cả ngày đứng ngồi không yên. Tôi sờ vào bụng dưới, quả thật nhiều hơn một vòng nữa, rồi lại sờ vào đùi, cũng cảm thấy quần căng hơn, cuối cùng không còn cách nào khác, tôi tóm lấy Phạm Dung hỏi: “Có phải tôi đang béo lên không?”.
Phạm Dung nhìn tôi một lượt rồi nói: “Xem ra cô đang sống rất hạnh phúc. Không sao, các cô gái có bạn trai đều béo lên, trái tim rộng mở thì cơ thể cũng béo lên”.
Tôi vốn chờ Phạm Dung sẽ nói đôi lời khách sáo, nhưng giờ thì hay rồi, tôi hoàn toàn thất vọng.
Cơ thể tôi thuộc dạng muốn gầy thì khó, muốn béo thì dễ. Tôi luôn phải bỏ công sức để duy trì trọng lượng cơ thể, nhưng cũng cố gắng sao cho dinh dưỡng được cân bằng, hai mươi mấy năm qua, tôi thật sự rất vất vả mới có thể duy trì được cục diện này.
Còn nhớ thuở bé, tôi nhìn thấy dáng vóc của mẹ như được thổi lên, mỗi năm một béo hơn, lúc đó tôi đã hỏi mẹ: “Mẹ, có phải mẹ có em bé không?”.
Tôi rất lo sợ, sợ trong nhà lại có thêm một em trai hay một em gái nữa, tôi không muốn chúng sẽ cướp đi tình yêu mà mẹ đang dành cho tôi.
Mẹ bị sự ngây thơ của tôi làm cho bối rối, bà nói: “Đấy là mẹ béo lên”.
“Mẹ, chẳng phải mẹ nói rằng con người phải chịu vất vả thì sẽ tiều tụy hay sao, mẹ còn nói lúc nào mẹ cũng lo lắng vì con đến bạc cả tóc, vậy tại sao mẹ không tiều tụy, lại còn béo ra?”
“Vì mẹ sinh con nên mới biến thành như thế này, phụ nữ sau khi sinh đều sẽ béo lên, béo lên cũng tốt, nhìn rất phúc hậu.”
Vì thế, lúc đó tôi cứ luôn mặc định trong đầu rằng, sinh con sẽ làm thay đổi vóc dáng, vóc dáng lại có thể di truyền, mẹ của hiện tại sẽ là tương lai của tôi.
Buổi tối, Lê Bằng vừa đặt chân vào nhà, liền bị tôi kéo đến trước cân, chúng tôi lần lượt lên cân, ai cũng tăng lên hơn một kilôgam.
Lê Bằng thở dài, nói: “Anh cũng đang muốn nói với em, hai hôm nay quần có vẻ chật, không cần đeo thắt lưng cũng được. Anh đoán là do anh ăn những thứ đồ ăn vặt đó. Trong miệng còn có hai nốt nhiệt, sưng mấy hôm rồi. Còn em, trước kia em là người lao động, việc nhà chúng ta lẽ ra chia đôi cả hai cùng làm, nhưng hiện em đang bị thương ở tay, nên lười đi, suốt ngày chỉ có ăn và ngủ, ngủ dậy lại ăn, cũng không chịu vận động, chỉ biết cuộn tròn trong áo bông ngồi trên sofa xem mấy bộ phim truyền hình vớ vẩn, giống một bà địa chủ, không béo mới là lạ!”.
“Ai nói cứ là bà địa chủ thì phải béo!”
“Em đã xem A Phàm Đề chưa, vợ của lão địa chủ Ba Y là một mụ béo. Địa chủ là những người từ sáng đến tối chỉ ngồi cắn hạt dưa giải sầu, mỗi tháng thu tô đúng hạn, chỉ ăn mà không làm, sống cuộc sống như mọt gạo, em đã thấy con mọt gạo nào gầy chưa?”
Tôi bị Lê Bằng nói cho nghẹn lời, anh liên tục đưa ra hai ví dụ mà ngay cả khoa học cũng không thể chứng minh điều ngược lại được, thật sự là kiến thức quá phong phú.
Tranh thủ lúc anh nấu cơm, tôi gọi điện kể lại tình hình cho Miumiu nghe, cô ấy nói: “Đàn ông đều giống nhau cả, nếu không kịp thời quản giáo chắc chắn tư tưởng sẽ lệch lạc ngay”.
Tôi cũng thấy như vậy.
Sau khi đánh răng, tôi leo lên giường, Lê Bằng cũng leo lên theo, còn chủ động giúp tôi dựng thẳng gối, để tôi thoải mái dựa vào.
Tôi thấy anh nhiệt tình ân cần, bèn cảnh giác: “Đại Mao à, em vẫn chưa hết “đèn đỏ”, không thích bị người khác quấy rầy đâu”.
Anh giải thích, anh chưa bao giờ có ý định làm phiền tôi vào lúc tôi đang đến kỳ, còn nói rằng chỉ tại đầu óc tôi chứa toàn điều đen tối.
Tôi im lặng một lúc, cầm một cuốn tạp chí lên lặng lẽ xem. Tiếng tôi lật từng trang sách rất lớn, chưa lật được trang thứ hai, ngón tay đã bị đứt.
Tôi vứt cuốn tạp chí đi, đang định nói, Lê Bằng đã nhanh tay lấy miếng dán vết thương từ tủ đầu giường mang đến.
Anh nói: “Mười đầu ngón tay liền với tim, sao em cứ tự hành hạ mình vậy. Em không cẩn thận như vậy, sau này làm mẹ thì phải làm thế nào?”.
“Làm mẹ? Ai muốn làm mẹ, em đâu có nói là sẽ sinh con ngay!”
“Anh nói là sau này. Sau này chúng ta cũng cần phải có một đứa con chứ, nuôi con để đề phòng khi về già.”
“Em thích con gái.”
Anh nói anh cũng thích con gái, chỉ cần là con do tôi sinh, anh đều thích.
Tôi cười rất mãn nguyện, lẩm bẩm nói: “Sinh con gái có thể cho nó mặc nhiều quần áo đẹp, nuôi nó béo trắng ra, ăn diện cho nó như công chúa, những người khác nhìn thấy con chúng ta đều phải ngưỡng mộ!”.
Lê Bằng lại không nghĩ vậy, anh nói: “Em nuôi con gái xinh đẹp như vậy, đến lúc lớn có một lũ con trai suốt ngày bám theo sau nó, em chỉ ngồi lo lắng thôi cũng đủ mệt”.
Tôi rất tán đồng, nói: “Đương nhiên rồi, những chàng trai đã từng theo đuổi em phải dùng xe tải để chở, mà đã chở thì phải chở mười chuyến. Anh có biết là anh may mắn thế nào không, em kén chọn thế nào mà lại chọn đúng anh!”.
Anh nói: “Không đúng, chẳng phải Trương Lực đã bỏ rơi em sao?”.
Tôi nói: “Nhầm rồi! Là em bỏ anh ta, chẳng qua là em giữ thể diện cho anh ta, cho anh ta cơ hội nói ra trước! Đợi đã, chẳng phải chúng ta đã có hiệp ước ba điều trong đó không được phép nhắc tới Trương Lực sao!”.
Lê Bằng ngây người, theo bản năng đưa tay bụm miệng, tôi lập tức nói tiếp: “Anh cũng bị Lâm Nhược bỏ còn gì, vẫn còn dám nói em à!”.
Anh chui vào trong chăn, ôm lấy eo tôi, nói: “Anh sai rồi, anh không nên nhắc đến chuyện đó, may mà cái cô nàng Lâm Nhược đó có mắt không tròng, đem cả hai tay dâng anh đến cho em, nếu không em đã thành kẻ thứ ba rồi”.
Tôi vốn ghét nghe ba chữ “kẻ thứ ba”, nên vừa đẩy anh ra vừa nói: “Anh mới là kẻ thứ ba! Cả đời này em sẽ không bao giờ làm kẻ thứ ba! Em rất ghét kẻ thứ ba!”.
Lê Bằng biết mình nói sai, ngon ngọt dỗ dành tôi một lúc lâu.
Đợi đến lúc tôi nguôi giận, anh mới tiếp tục nói: “Nhược Nhược, em xem, biển người mênh mông như vậy, tại sao chúng ta lại đến được với nhau, đó là nhờ duyên phận! Em nghĩ xem, em đã bỏ việc, nhưng lại bị tin nhắn của anh quấy rầy, điều này nói lên điều gì, vẫn là duyên phận! Nhược Nhược, chúng ta sinh con đi”.
Tôi không biết tại sao anh đang nói chuyện về duyên phận lại vòng vo đến con cái, nhưng khi nghe những lời nói chân thành để lấy lòng tôi như vậy, trong lòng tôi chợt nhói lên, suy nghĩ cũng mềm mại hơn.
Tôi chớp chớp mắt hỏi: “Anh muốn sinh con à?”.
Anh gật đầu, mắt sáng lên.
“Vậy anh có đồng ý cùng em đến bệnh viện khám sức khỏe không?”
Anh tiếp tục gật đầu nói: “Để chuẩn bị tốt cho việc sinh nở cũng như nuôi dưỡng, ngày mai chúng ta đến bệnh viện luôn đi!”.
Tôi im lặng, vì tôi lại đang nghĩ đến vấn đề mới.
Lê Bằng thấy tôi cau mày im lặng, hỏi tôi có phải đang lo lắng về vấn đề giáo dục con cái hay không. Tôi lắc đầu nói: “Nếu sau khi sinh con, em béo lên, anh có còn yêu em không…”.
Anh giơ thẳng ba ngón thề thốt: “Mẹ của con anh cũng là ruột thịt của anh, anh sẽ bảo vệ suốt đời, anh thề trước bố mẹ chúng ta!”.
“Nhưng chẳng phải anh đang muốn mua xe sao, nuôi con tốn lắm đấy.”
Anh nghĩ ngợi rồi nói: “Vì con, anh không cần mua gì cả”.
Tôi như trút được một gánh nặng trong lòng, đưa ra câu hỏi cuối cùng: “Vậy anh sẽ cai thuốc chứ, coi như vì con đi vậy”.
Lần này, anh không suy nghĩ, trả lời luôn: “Cai chứ, đây là việc cấp bách, vì vợ, vì con, cũng là vì chính mình, sau này nếu anh còn hút thuốc, em có thể cấu véo anh!”.
Tôi sà vào lòng Lê Bằng, thầm mừng rỡ, cái anh chàng ngốc này, em sao nỡ cấu véo anh?
Đúng vào buổi sáng hôm tôi và Lê Bằng quyết định đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, tôi nhận được điện thoại cầu cứu của bố tôi, lại một lần nữa mẹ tôi phải vào viện.
Bố tôi nói, mẹ tôi đau bụng suốt cả buổi sáng, ban đầu tưởng là viêm dạ dày, sau đó đau đến mức nằm lăn lộn trên sàn nhà, bố tôi lập tức gọi xe cứu thương.
Lúc tôi và Lê Bằng đến được bệnh viện, tôi cũng cho rằng chứng viêm dạ dày của mẹ tôi lại tái phát, đang chuẩn bị cằn nhằn bố vài câu phải chú ý đến chuyện ăn uống của mẹ, thì nhận được kết quả chẩn đoán của bác sĩ.
Bác sĩ nói, nguyên nhân đau bụng của mẹ đến từ chiếc vòng tránh thai không được lấy ra đúng hạn.
Tôi rất kinh ngạc, bố tôi cũng rất kinh ngạc, chúng tôi đều không biết trong bụng mẹ có một chiếc vòng tránh thai.
Bác sĩ nói, kỳ hạn của một chiếc vòng tránh thai có thể là một năm hoặc lâu hơn, tùy loại, cái đang nằm trong bụng mẹ tôi đã quá hạn vài năm nay, nó là nguyên nhân trực tiếp khiến bà bị đau bụng không ngớt, cũng may chưa mọc gai kim loại, tình hình không nghiêm trọng, có thể lấy chiếc vòng tránh thai đó ra, không cần cắt bỏ tử cung.
Tôi và bố thở phào nhẹ nhõm, sau đó bố đi ký vào đơn đồng ý phẫu thuật.
Sau này, tôi hỏi mẹ, mẹ nói, mẹ không biết thứ đó phải lấy ra, có thể là bác sĩ đã từng nói với bà, nhưng bà không nhớ đặt nó bao nhiêu năm rồi hoặc có lẽ bà sớm đã lãng quên mất chuyện này.
Khi tôi và Lê Bằng lần lượt đi kiểm tra sức khỏe, tôi lại được chứng kiến hai câu chuyện khác.
Chuyện đầu tiên nhân vật chính là một cặp vợ chồng, cặp đôi này một người có nhóm máu AB, một người có nhóm máu O, họ vốn sống ở một thị trấn nhỏ ở phía Bắc nay đến thành phố này làm thuê, lúc kết hôn họ không đi kiểm tra sức khỏe, người chồng cũng không biết mình thuộc nhóm máu gì.
Theo lời họ kể, ở nơi họ sống, phụ nữ khi sinh nở đều sử dụng phương pháp truyền thống, hầu hết đều cho rằng, đi bệnh viện kiểm tra là phí tiền của. Mãi cho đến sáng hôm nay, người vợ cảm thấy không khỏe, lại có triệu chứng sinh non, cùng chồng đến bệnh viện khám, mới biết rằng, trên đời này có một chứng bệnh gọi là chứng huyết tán. Các cụ ngày xưa chưa hề nói với họ rằng, kết hôn cần phải xem nhóm máu.
Tôi đã từng nghe nói đến chứng huyết tán, hơn nữa còn nghe nói phụ nữ mang thai mắc chứng bệnh này rất dễ bị sảy thai hoặc tỷ lệ trẻ chết khi sinh cao. Thậm chí khi sinh nở, có thể trị liệu bằng thuốc, cũng có thể điều trị bằng cách thay máu, hoặc làm phẫu thuật đình chỉ thai kỳ.
Nghe tiếng khóc của người vợ trẻ ở hành lang, tự nhiên tôi cau mày, rồi nhìn sang chồng cô ấy, gương mặt đầy vẻ ngây ngô, thiếu hiểu biết, anh ta vụng về không biết an ủi vợ ra sao, thậm chí đến bây giờ anh ta còn không biết tại sao lại xuất hiện căn bệnh này.
Ngay sau đó liền xảy ra câu chuyện thứ hai, một người phụ nữ mang thai cầm kết quả xét nghiệm đi về phía tôi. Khi đến cạnh tôi, tôi nhìn cô ấy bằng con mắt nghi hoặc, nhưng chỉ kịp nhìn cô ấy ngã xuống.
Tôi luống cuống chỉ kịp đỡ lấy vai cô ấy, không dám đụng đến phần bụng. Tôi đỡ cô ấy ngồi ngay lên ghế, nhìn khuôn mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, cặp mắt khép hờ, tôi đoán cô ấy không bị tụt huyết áp thì cũng mắc chứng thiếu máu.
Lúc này, tôi mới chú ý đến tờ kết quả xét nghiệm trên tay cô ấy, trên đó ghi rõ các chỉ số xét nghiệm hội chứng Down. Tôi không biết chỉ số đó có được cho là cao hay không, chỉ biết rằng những đứa trẻ mắc phải hội chứng này có tỷ lệ tử vong rất cao, nếu sống sót thì cũng bị dị tật, thiểu năng trí tuệ, tàn tật, thậm chí còn rất dễ mắc bệnh máu trắng.
Người phụ nữ này dần tỉnh lại, có lẽ cô ấy cần người an ủi, thấy tôi đang nhìn, cô ấy bắt đầu khóc lóc kể lể, cô ấy nói rằng, cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng nhiễm sắc thể thứ hai mươi mốt của đứa trẻ này lại có đến ba chiếc, cô ấy không biết phải làm thế nào. Sau đó, cô ấy hỏi tôi, cô ấy có nên làm phẫu thuật để đình chỉ thai kỳ hay không?
Tim tôi nhói lên từng hồi, tôi không hề biết rằng một đứa trẻ đến được với thế giới này phải trải qua rất nhiều cửa ải, phải trải qua trăm đắng nghìn cay.
Trong lúc đợi kết quả xét nghiệm, tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi tưởng tượng ra rằng, có thể mình thuộc nhóm máu hiếm gặp, mình bị đột biến gen, trứng của mình bị dị dạng. Nói tóm lại, tôi liên tưởng đến tất cả những tình huống xấu nhất, để có thể chuẩn bị tâm lý, bởi vì tôi rất sợ, rất sợ mình sẽ gặp những tình huống giống như họ.
Không biết, đổi lại là mình rơi vào những hoàn cảnh đó, tôi sẽ phải đối mặt như thế nào, tôi cũng tin rằng, không người mẹ nào biết phải xử lý ra sao trong tình huống đó.
Kết quả kiểm tra sức khỏe đã có, bác sĩ cho biết tất cả đều bình thường.
Lúc tôi thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ đến nhóm máu của mình cũng là AB.
Đầu óc tôi lại ong lên, hỗn loạn, tôi không thể nhớ nổi nhóm máu của Lê Bằng, thậm chí anh nói với tôi điều này hay chưa tôi cũng không nhớ được.
Khoảnh khắc gặp lại Lê Bằng, câu đầu tiên tôi hỏi chính là: “Anh thuộc nhóm máu gì?”.
Anh nói: “Nhóm máu B”.
Tôi thở phào, lại hỏi: “Kết quả kiểm tra sức khỏe của anh có vấn đề gì không?”.
Anh lắc đầu, nói với tôi: “Tất cả đều bình thường”.
Tôi cười, tự đáy lòng nở một nụ cười vui sướng đầu tiên trong ngày hôm nay.
Sau đó, tôi lại khóc, ôm lấy Lê Bằng mà thút thít, không dám khóc lớn tiếng, tôi sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của những bệnh nhân xung quanh.
Về đến nhà, tôi ngồi lặng lẽ trên sofa, xem ti-vi, nhưng không thể tập trung.
Lê Bằng hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi kể hết những chuyện sáng nay mình chứng kiến cho anh nghe, anh nghe xong cũng im lặng rất lâu.
Phòng khách chỉ vọng lại tiếng thở dài của cả hai chúng tôi, sau đó Lê Bằng chủ động nói với tôi: “Đợi thời tiết ấm lên một chút, chúng ta sẽ xem xét tới chuyện sinh con nhé”.
Tôi hỏi tại sao.
Anh nói: “Tâm trạng của em hiện nay rất không ổn định, anh sợ đến khi em có thai sẽ nghĩ vớ vẩn”.
Anh thật hiểu tôi.
Anh còn nói: “Hằng ngày chúng ta đều phải làm việc với máy tính, em lại có thói quen uống cafe, chi bằng cho em một thời gian thích ứng, cai hết những thứ đó rồi mình tiếp tục chuẩn bị”.
Với những hiểu biết của tôi về Lê Bằng, rất có thể anh đã nhờ đến sự tư vấn của bác sĩ về những vấn đề cần chuẩn bị trước khi mang thai.
Buổi chiều, Lê Bằng về nhà, giúp bố mẹ anh làm thủ tục di dời căn nhà cũ.
Trước khi ra khỏi nhà, anh nói với tôi, chúng tôi sắp có một khoản tiền, có thể đổi một căn hộ khác rộng hơn để sau này cho con cái ở. Anh còn nói, sinh con phải sinh một cặp, một trai một gái, để tạo thành chữ “Hảo” tức là tốt, có như vậy thì tuổi thơ của chúng mới không cô đơn, đồng thời cũng học được cách nhường nhịn và giúp đỡ lẫn nhau hơn so với những đứa trẻ là con một. Đạo đức, tính cách phải được bồi dưỡng từ thuở nhỏ.
Không ngờ, chiều hôm đó Miumiu cũng đến nhà thăm tôi và Lê Bằng.
Là chủ nhà đồng thời là bạn thân, tôi đã gọt dứa Thái Lan, pha ấm trà táo và mở một gói hạt thông mới mời cô ấy.
Miumiu cho tôi xem bản thảo cô ấy viết, cô ấy chuẩn bị xuất bản sách, tiêu đề cuốn sách là: Phụ nữ không xấu.
Trong cuốn sách này, cô ấy nhắc đến một số quan niệm như:
Bất kể là trong quan hệ yêu đương hay với tư cách là một người vợ, phụ nữ đều phải thường xuyên thay đổi vai diễn của mình, luôn duy trì được cảm giác tươi mới và thần bí, đây là phương pháp hữu hiệu nhất đảm bảo cho tình yêu lâu dài.
Phụ nữ phải học được cách mắt nhắm mắt mở, còn phải học cách đóng giả và càng phải học cách không can thiệp vào tự do của đàn ông, cứ để cho họ bay thật cao, bay thật xa, nhưng dây diều luôn phải nắm chặt trong tay.
Phụ nữ phải biết thấu hiểu và nhường nhịn, phải thông cảm với áp lực và gánh nặng của đàn ông, không nên cằn nhằn những chuyện vặt vãnh khi đàn ông rơi vào tình cảnh khó khăn nhất, phải học được cách dừng lại đúng lúc.
Thế hệ trước tỷ lệ ly hôn thấp là vì thứ gắn kết cuộc hôn nhân của họ không phải tình yêu, mà là tình thân. Cho dù tình yêu đã hết từ lâu, nhưng mối quan hệ tình thân là thứ chắc chắn nhất không thể phá vỡ trên thế giới này. Tuy nhiên, cuộc sống của con người trong thế giới hiện đại có tiết tấu quá nhanh, trước khi lâu đài tình ái được xây dựng vững chãi, thì tình yêu đã bị rất nhiều nguyên nhân cũng như những thói hư tật xấu của mình làm cho hao mòn hết.
Miumiu liệt kê ra tổng cộng sáu mươi tư điều như vậy.
Tôi xem liền một mạch, giống như đang xem một cuốn sách hướng dẫn duy trì hôn nhân.
Tôi rất khâm phục Miumiu, nguyên nhân tôi khâm phục cô ấy không phải vì tôi không hiểu những đạo lý này, mà là khả năng tổng kết của cô ấy. Tôi tin rằng, nhiều người đã kết hôn bao gồm cả đàn ông và phụ nữ đều có thể nêu ra tám đến mười kinh nghiệm về cuộc sống hôn nhân, hơn nữa cho dù được nói ra từ miệng ai, đều có thể tìm được những điểm tương đồng.
Miumiu rất đắc ý nói với tôi, làm vợ thì nhất định phải hung hãn, mạnh bạo, có như vậy mới quản chặt được chồng mình.
Tôi nói: “Quản lý nhiều quá, đàn ông sẽ nhớ về cuộc sống độc thân trước kia, ngộ nhỡ gặp phải kẻ thứ ba sẵn sàng cho anh ấy khoảng trời riêng thì tớ phải làm sao?”.
“Cậu quản lý anh ấy, nhưng không được để cho anh ấy nhận ra. Hãy để anh ấy vừa cảm nhận được khoảng không gian riêng, lại phải nhận thức được rằng khi rung rinh trước một ai đó sẽ cảm thấy có lỗi với cậu, có như vậy họ mới tự hạn chế chính mình.”
“Miumiu, cậu ngây thơ quá, hôn nhân không chỉ bằng một vài câu nói đơn giản của cậu mà hình dung được hết, hôn nhân cũng không thể so sánh với lúc đang yêu, những người chưa trải nghiệm qua, sẽ không cảm nhận được sâu sắc những thăng trầm mà hôn nhân phải trải qua.”
Vẻ mặt cô ấy đầy vẻ khó hiểu, hỏi tôi: “Nếu thăng trầm, vậy tại sao còn kết hôn?”.
Tôi nói: “Bởi vì trong lòng tớ có một ý niệm, phải chung sống với người đàn ông này suốt đời, vì thế chúng tớ mới mở lòng với nhau, để bước vào vòng vây. Hơn nữa, một người dù có kết hôn hay không, cuộc sống vốn đã thăng trầm rồi, nếu chỉ vì sợ thăng trầm mà không kết hôn, có thể sẽ bỏ lỡ rất nhiều trải nghiệm đẹp trong cuộc sống. Là ngọt ngào hay đau khổ, tự bản thân mỗi người sẽ hiểu”.
“Nhưng nếu một người chưa sẵn sàng để chịu mọi trách nhiệm, vậy tại sao còn kết hôn?”
“Nếu chưa có sự chuẩn bị này, thì không nên kết hôn kẻo làm ảnh hưởng đến người khác và chính bản thân mình.”
“Về điểm này, tớ thấy Lê Bằng nhà cậu có trách nhiệm hơi quá rồi. Ngươi đàn ông luôn giữ chặt phụ nữ bên mình để trông chừng, thông thường nếu không phải loại thiếu đầu óc thì đa phần cũng vì muốn giam giữ người phụ nữ đó. Lê Bằng là người có tinh thần trách nhiệm quá cao hay tại anh ấy là người thiếu cảm giác an toàn?”
“Không có được cảm giác an toàn? Đó không phải là vấn đề của riêng phụ nữ à?”
Cô ấy nhún vai, nói: “Đàn ông mà thiếu cảm giác an toàn, còn đáng sợ hơn phụ nữ rất nhiều”.
Cô ấy còn khuyên tôi rằng, nếu gặp phải gã đàn ông nào đang có ý định lởn vởn quanh mình thì phải coi như không biết gì, mắt nhắm mắt mở không phải vì đối phương, mà là để chừa lại cho bản thân con đường sống.
Tôi nói: “Cậu đúng là quá đề cao tớ rồi. Tớ luôn biết cách đối xử với những huống như thế này, những thứ không nên thấy tuyệt đối nhìn không thấy, những thứ nên thấy thì cũng vờ như không thấy. Tóm lại, tớ là một cô gái có mắt không tròng”.
Miumiu cười lớn, khen tôi thông minh dễ dạy bảo.
Phụ nữ đều hiểu đạo lý mắt nhắm mắt mở, nhưng mấy ai làm được điều này, hơn nữa có mấy ai trong lòng không võ đoán, không vướng mắc?
Trong lòng tôi hiểu rõ, dù nói “có mắt không tròng”, nhưng thực ra chỉ là đang châm chọc chính mình mà thôi.
Cuối cùng, Miumiu hỏi ý kiến của tôi về cuốn sách. Tôi nhận thấy, cô ấy đang hy vọng tôi sẽ khen ngợi cô ấy. Khả năng tổng kết của cô ấy quả thật rất đáng ca ngợi, nhưng với tư cách là bạn của Miumiu, tôi vẫn muốn nói một câu thật lòng trong lúc cô ấy đắc ý nhất.
Tôi nói: “Miumiu, những đạo lý mà cậu viết đều rất đúng, những người không hiểu khi đọc sẽ lấy nó làm gợi ý, người hiểu thì sẽ cười thầm, nhưng càng có nhiều người vì những hạn chế của bản thân nên cho dù hiểu thì cũng không thể làm được. Ví dụ như mấy ngày trước tớ và Lê Bằng cãi nhau, nhưng trong lúc tranh cãi ấy, tớ chỉ nghĩ được làm cách nào để bác bỏ được anh ấy, chỉ cố để giành phần hơn, đâu có đủ thời gian để nghĩ xem nguyên nhân cãi nhau chỉ là những chuyện vặt vãnh như ăn, mặc, ở, đi lại căn bản không đáng để nói đến. Tất nhiên, nếu chỉ là một cuốn sách thì nó rất xuất sắc, nó có thể khiến độc giả phải suy nghĩ, đem lại tiếng cười cho mọi người, như vậy đã thành công một nửa rồi”.
Tình hình hiện tại đối lập hoàn toàn với trước khi tôi kết hôn, lúc đó Miumiu mới là người nói đạo lý, còn tôi chỉ là kẻ phụ họa.
Nhưng hiện nay, về phương diện chung sống giữa nam và nữ, dường như tôi đã bắt kịp và thấy rằng những triết lý của Miumiu cũng không còn cao thâm như trước. Không biết là hôn nhân đã thay đổi tôi hay Lê Bằng đã thay đổi tôi?
Một tuần sau khi Miumiu đến nhà tôi, tôi tình cờ gặp lại Trâu Chi Minh trên phố. Tình huống lúc đó khá phức tạp, tôi thề là tôi cũng không muốn nhìn thấy Trâu Chi Minh trong hoàn cảnh nhếch nhác như vậy. Anh ta thất thần ngồi bên vệ đường, mái tóc dài xõa xượi trên vai, hai tay ôm lấy mặt, nếu không phải là người quen biết, có thể tôi sẽ tưởng đó là một cô gái đang thất tình.
Tôi định bước tới gọi anh ta, bước chân đột ngột dừng lại, ngay trong lúc tôi đang lưỡng lự, một người đàn ông lái xe đạp ngang qua, tiện miệng khạc một bãi đờm, vừa hay trúng chiếc giày thể thao màu trắng bên chân phải của Trâu Chi Minh. Người đàn ông đi xe đạp dừng lại, Trâu Chi Minh cũng đứng dậy, một người nói xin lỗi, một người không chấp nhận.
Trâu Chi Minh kiên quyết yêu cầu đối phương đích thân lau sạch giày cho mình, người đàn ông đó không chịu. Hai người giằng co nhau, anh đẩy tôi đánh, nhanh chóng thu hút đám đông vây quanh. Tôi cũng nhân cơ hội trà trộn trong đám người đó, tránh đến lúc lại không tìm được vị trí thuận lợi.
Trâu Chi Minh nói: “Nếu anh không lau sạch giày cho tôi, thì hôm nay anh không thể đi”.
Tôi có thể hiểu tính thích sạch sẽ của Trâu Chi Minh, nhưng tôi đoán, người đàn ông kia chắc chắn cũng không chịu chấp nhận điều đó.
Anh ta nói: “Tôi không có khăn giấy, chẳng lẽ muốn tôi dùng tay lau cho anh à? Tôi đã nói xin lỗi rồi, anh tự lau đi!”.
Trâu Chi Minh nói: “Nếu tôi nhờ mọi người ở đây, mỗi người khạc vào anh một bãi, rồi nói xin lỗi với anh có được không?”.
Đây giống như nghi thức bang chủ cái bang nhận chức mà trong tiểu thuyết Kim Dung từng nhắc đến. Tôi nghe vậy, cảm thấy rất hứng khởi. Tôi có dự cảm rằng, với tính cách không chịu buông tha của Trâu Chi Minh sẽ thu hút nhiều người kéo đến xem hơn nữa.
Quả nhiên, không đến ba phút sau, xung quanh có đến vài chục người nữa bu lại, đường xá cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng ùn tắc.
Với hiểu biết của tôi về Trâu Chi Minh, tôi biết anh ta sẽ không bỏ qua, tôi chỉ còn cách tách ra khỏi đám đông, tiến lại gần với mục đích khuyên can anh ta.
Trâu Chi Minh vừa thấy tôi, càng hăng hơn, thậm chí còn bảo tôi cùng ép người đàn ông kia thỏa hiệp.
Tôi cúi đầu nhìn đôi giày thể thao, tự đáy lòng cảm thấy xót xa, chúng còn trắng tinh như vừa mới mua, mà Trầu Chi Minh đúng là người đàn ông thích sạch sẽ. Thông thường thì những người đàn ông thích sạch sẽ sẽ không để người lạ mặt phá vỡ quy tắc này.
Lúc này, người đàn ông kia thấy Trâu Chi Minh có thêm đồng bọn cũng bắt đầu cuống, lập tức móc điện thoại ra gọi: “Tôi bị một gã thần kinh giữ lại, tạm thời không qua được, các cậu mau đến đây giúp tôi, tôi đang ở đường Bạch Vân!”.
Nghe thấy người đàn ông kia gọi đồng bọn đến, tôi rất hoang mang, một tay nắm lấy ống tay áo của Trâu Chi Minh, nói nhỏ: “Hay là bỏ qua đi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì còn thiệt thòi hơn”.
Trâu Chi Minh cũng nói nhỏ với tôi rằng: “Có bao nhiêu người làm chứng như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì hắn ta càng đuối lý”.
Tôi hỏi: “Chẳng lẽ bắt hắn ta lau giày cho anh thật à? Hắn ta chắc không làm vậy đâu”.
Trâu Chi Minh nói: “Hắn chắc chắn không lau đâu”.
Tôi hỏi: “Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?”.
Đúng lúc tôi thấy tò mò vì mục đích của Trâu Chi Minh, thì xe ô tô, xe máy của cảnh sát giao thông ập đến.
Đám người vây quanh nhường đường cho cảnh sát giao thông một cách trật tự, giống như người dân gặp nạn chào đón anh hùng dân tộc trong phim siêu nhân vậy. Tôi và Trâu Chi Minh dành cho anh cảnh sát cái nhìn lễ độ, sau đó Trâu Chi Minh kể lại sự tình.
Có đến mấy lần người đàn ông kia định nói xen vào, nhưng đều bị anh chàng cảnh sát giao thông dùng tay ra hiệu ngắt lời, đợi Trâu Chi Minh kể xong, anh ta mới tỏ ý để cho người đàn ông kia nói, tư thái nghiêm chỉnh như một vị quan thanh liêm.
Cuối cùng, cảnh sát giao thông để cho người đàn ông kia hai cách lựa chọn: một là lau giày, hai là nộp phạt.
Người đàn ông kia đương nhiên không phục, anh ta cãi rằng tùy tiện khạc đờm không thuộc trách nhiệm xử lý của cảnh sát giao thông. Cảnh sát giao thông nói, khạc đờm bậy bạ làm tắc đường, tình tiết nghiêm trọng, nếu thái độ nhận lỗi không tốt, sẽ tăng thêm mức độ bồi thường.
Tôi vỗ tay reo lên: “Phạt hay lắm!”.
Đám người vây quanh cũng đồng loạt vỗ tay hưởng ứng: “Phạt hay lắm!”.
Sau khi mọi việc được giải quyết, Trâu Chi Minh vẫn cúi đầu nhìn đôi giày của mình, tôi đang định khuyên anh ta hãy tự mình lau sạch, thì anh ta lại ngồi xuống vệ đường ngay trước mặt tôi, cởi đôi giày thể thao ra.
Tôi nghĩ thầm, chẳng lẽ anh ta định đi chân đất về nhà.
Anh ta lại lấy từ trong ba lô ra một đôi dép lê, xỏ vào chân, rồi vứt đôi giày thể thao cạnh thùng rác bên đường.
Trước những hành động vừa rồi của anh ta, tôi hỏi: “Anh định vứt giày đi à? Tại sao anh lại mang theo dép lê?”.
Trâu Chi Minh hỏi lại tôi: “Nếu đổi lại là cô, cô có muốn đi đôi giày đó nữa không?”.
Tôi lắc đầu.
Anh ta lại nói: “Lẽ ra hôm nay tôi định đến khách sạn ở, tôi không quen dùng dép của khách sạn, vì thế mới tự đem theo dép”.
Tôi hỏi anh ta, nếu đã đến khách sạn, vậy tại sao lại ngồi bên vệ đường.
Anh ta nói, anh ta đang tìm cảm hứng, khi cảm hứng đến, anh ta cần phải ngồi lại, tĩnh tâm sắp xếp mọi suy nghĩ.
Cuối cùng tôi không hỏi anh ta tại sao phải đến khách sạn ở, đàn ông đến khách sạn thông thường chỉ có hai nguyên nhân, một là cãi nhau với vợ, hai là ngoại tình.
Trâu Chi Minh đột nhiên nói: “Tôi muốn uống cafe”.
Tôi chỉ vào quán cafe không xa phía trước. Anh ta nhìn theo, lắc đầu nói: “Tôi muốn đến quán cafe Starbucks ở trung tâm thương mại quốc tế”.
Tôi hỏi anh ta tại sao muốn đến tận trung tâm thương mại quốc tế, anh ta nói nhân vật chính trong cuốn sách mới muốn đến đó, nên anh ta phải khảo sát thực địa, còn hỏi tôi có hứng đi cùng không.
Lòng hiếu kỳ của tôi lại bị khơi dậy, lập tức hỏi anh ta đi tàu điện ngầm hay đi xe bus.
Anh ta nói: “Taxi, đi thôi”.
Chúng tôi lên một chiếc taxi, Trâu Chi Minh tết lại mái tóc thành bím, sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm với tài xế. Nhiều tài xế xe taxi rất thích buôn chuyện, họ bắt đầu câu chuyện từ việc bàn luận về vở kịch nói đang phát trên đài cho đến giao thông, rồi lại từ giao thông bàn luận sang kinh tế. Tôi kinh ngạc trước khả năng nói chuyện cũng như sự hiểu biết của bác tài xế này, hơn nữa còn phiền não vì mình không thể chen vào nửa lời.
Đến trung tâm thương mại, chúng tôi xuống xe, đi vào quán Starbucks, gọi hai cốc cafe Latte và hai chiếc sandwich cá ngừ, tất cả đều do Trâu Chi Minh trả tiền.
Tôi hỏi anh ta: “Nhân vật chính của anh đến đây, chuẩn bị làm gì tiếp theo?”.
“Đợi bạn gái của anh ta hết giờ làm.”
“Bạn gái anh ta làm việc ở trung tâm thương mại à? Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh ta phát hiện bạn gái mình bước vào cùng một người đàn ông khác, mối quan hệ của họ rất không bình thường.”
Ánh mắt của tôi tự nhiên đưa ra phía ngoài cửa, đúng lúc một đôi nam nữ bước vào, mối quan hệ của họ dường như cũng không bình thường.
Tôi và Trâu Chi Minh lấy đôi nam nữ này làm mục tiêu, đồng thời luôn ngồi trong chỗ kín để quan sát họ.
Trâu Chi Minh thỉnh thoảng lại giảng giải với tôi, anh ta nói: “Con gái mà lấy vai huých vào vai của con trai, đây là cử chỉ rất thân mật, thông thường chỉ làm với người rất thân thiết hoặc những cặp đôi đang yêu nhau. Anh chàng đó vén tóc mai của cô gái lên, vì sợ nó sẽ bị rớt vào cốc cafe, hành động này so với vừa rồi càng thân mật hơn”.
Tôi gật đầu, rồi nói nhỏ: “Cô gái hôn lên má anh chàng kìa, họ là một đôi!”.
Trâu Chi Minh gật đầu bổ sung thêm: “Còn là hai kẻ khốn kiếp đang ngoại tình”.
Tôi kinh ngạc, hỏi lại anh ta vì sao lại biết?
Anh ta nói, tiểu thuyết của anh ta đặt ra tình huống như vậy.
Giờ thì tôi đã hiểu.
Sau khi đôi nam nữ đó đi khỏi, tôi và Trâu Chi Minh cũng rời khỏi quán cafe, đi bộ dọc theo phố Trường An.
Trâu Chi Minh nói, nhân vật chính của anh ta nhìn rõ chân tướng, rất tổn thương nhưng do tính tình nhút nhát không dám xông lên vạch trân sự thật đành phải lang thang không mục đích.
Cái giá của câu nói đó là, chúng tôi đã đi bộ qua ba ga tàu điện ngầm dọc theo phố Trường An. Lúc tôi không thể chịu đựng thêm, định lên tiếng cũng là lúc Trâu Chi Minh lôi từ trong túi ra một đống giấy lộn. Anh ta nói, tâm trạng của nhân vật chính rất tệ, muốn trả thù xã hội. Sau đó, anh ta vứt đám giấy lộn xuống đường.
Tôi nhìn đống giấy đó, đang nghĩ xem thế này có bị coi là xả rác bừa bãi hay không, thì bỗng có một người xuất hiện, anh ta nói chúng tôi xả rác bừa bãi ra phố Trường An, bị phạt hai trăm đồng.
Tôi kinh ngạc, nguyên nhân kinh ngạc không phải là hai trăm đồng, mà là vì Trâu Chi Minh nói với đối phương mình không có tiền. Quả thực anh ta không có tiền, tiền lẻ trên người anh ta đã dành để mua cafe và sandwich hết rồi, còn tiền tôi đem theo cũng không đủ.
Người đó nói, chỉ cần chúng tôi nhặt rác lên, vứt vào thùng thì sẽ không bị phạt nữa.
Tôi thấy anh ta rất thấu tình đạt lý, liền cúi đầu định nhặt số giấy đó lên.
Nhưng Trâu Chi Minh quát lớn: “Tụt mất cảm hứng rồi! Vứt về vị trí cũ!”.
Tôi dè dặt đặt chúng trở lại vị trí cũ, đồng thời nói với người đó rằng: “Lát nữa tôi sẽ nhặt chúng lên, anh ta đang tìm cảm hứng sáng tác, anh ta là một họa sĩ theo trường phái ấn tượng, thành thật xin lỗi…”.
Người đó không chấp nhận lời giải thích của tôi, kiên quyết viết hóa đơn nộp phạt, số tiền hai trăm đồng.
Tôi và Trâu Chi Minh đều tròn mắt ngạc nhiên, chúng tôi cùng xin người đó hãy nương tay, nhưng kết quả không khả quan.
Chúng tôi đành phải chia nhau gọi điện cầu cứu, người duy nhất có thể mang tiền mặt đến lúc này là Lê Bằng, anh nói anh đang bàn chuyện làm ăn ở gần đây, mọi chuyện vừa kết thúc, mười phút nữa chắc chắn sẽ có mặt. Quả nhiên anh nói lời giữ lời, khắp người đầy bụi bặm đến tìm tôi, ngay cả tóc cũng bị gió thổi rối tung, cúc áo khoác còn chưa kịp đóng, gương mặt thể hiện sự lo lắng.
Tôi ngay lập tức lao vào lòng Lê Bằng, đẩy làn gió lạnh muốn len lỏi vào vòng tay anh ra ngoài.
Sau khi mọi việc được giải quyết, Lê Bằng hỏi tôi ngọn ngành sự việc, tôi bị anh hỏi cho mê muội đầu óc, suy nghĩ cũng hỗn loạn, chỉ biết kể rằng: “Em và nhà văn Hòa đang tìm cảm hứng sáng tác, bất cẩn thế nào lại khiến cho nhân viên vệ sinh ở đây nổi giận, bọn em lại không mang đủ tiền…”.
Dường như Lê Bằng đã hiểu mọi chuyện nhưng vẫn nhìn tôi một cách hết sức khó hiểu.
Tôi hiểu ý anh, anh muốn hỏi, tại sao tôi lại ở đây, tôi giải thích: “Em vốn định đi siêu thị mua cá, không ngờ lại gặp cảnh nhà văn Hòa và người ta đang xô xát bên đường, em liền tới đó khuyên can, khuyên can xong em cùng anh ấy đi tìm cảm hứng sáng tác, tìm mãi, tìm mãi rồi tìm đến đây…”.
Nét mặt Lê Bằng đầy vẻ khó hiểu.
Trên đường về nhà, tôi nghĩ đi nghĩ lại về cuộc gặp gỡ kỳ lạ hôm nay, cuối cùng rút ra một kết luận: “Trâu Chi Minh đang có âm mưu”.
Tôi nói với Lê Bằng: “Thực ra chuyện khạc nhổ không cần phải làm ầm ĩ đến vậy, nhà văn Hòa thật sự rất cố chấp, anh ta cố tình làm ầm ĩ cho đến khi cảnh sát giao thông tới mới thôi. Lẽ ra đi đến trung tâm thương mại cũng không cần phải đi taxi, nhưng anh ta kiên quyết bắt taxi, mà đi taxi thì tốn đến mấy chục đồng. Đến đó rồi, em cũng nói là em không đói, nhưng anh ta kiên quyết gọi hai chiếc sandwich cá ngừ, và ăn hết veo trước mặt em, thế là lại mất thêm mấy chục đồng nữa. Còn nữa, ngay cả một đứa trẻ cũng biết không được vứt rác lung tung, nhưng anh ta lại chọn đúng phố Trường An để vứt, nhân viên vệ sinh yêu cầu nhặt lên, anh ta còn kiên quyết bắt em đặt về chỗ cũ, thái độ rất tệ, vậy nên mới bị phạt nặng! Thực ra bây giờ tính lại, hơn một trăm đồng mà anh ta đã tiêu, cộng với số tiền trên người em cũng đủ để nộp phạt…”.
Lê Băng nói xen vào: “Tư duy của những người làm nghệ thuật rất khó hiểu”.
“Anh ấy đâu phải một nhà nghệ thuật, anh ấy là một văn nhân.”
“Chẳng phải anh ta nói, muốn khảo sát tình tiết cho nhân vật chính trong chuyện sao, có lẽ chỉ khi ép nhân vật chính đến tận cùng mới đạt được hiệu quả.”
Tôi không nói gì, cả người mệt mỏi rã rời.
Về đến nhà, tôi phát hiện gót chân nổi hai cục bong bóng, Lê Bằng đích thân bưng nước rửa chân cho tôi. Rửa chân xong, lại dùng cồn giúp tôi tiệt trùng vết thương, dùng kim châm vào hai cục bong bóng, sau đó lại tiếp tục xử lý vết thương.
Tôi nhìn anh, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Đây chính là người đàn ông mà tôi đã lấy làm chồng, từ lúc mang tiền đến cứu tôi đến tận bây giờ anh chưa hề oán trách một câu. Vậy mà tôi, đã có một ngày đầy bướng bỉnh và hoang đường, lại còn phải tìm người đến để thu dọn hậu quả. Nếu chuyện này xảy ra khi tôi chưa lấy chồng, chắc chắn mẹ tôi sẽ cằn nhằn với tôi rằng: “Một lần ngã là một lần bớt dại, con cứ phải ngã vài lần, thì mới nhớ được lâu”.
Tôi nghĩ, không phải là Lê Bằng không biết nói đạo lý, chỉ có điều anh không chọn lúc tâm trạng hay cơ thể tôi mệt mỏi nhất để nói, bởi nếu theo tính cách của tôi, tôi chắc chắn sẽ cãi lại anh.
Vì thế, anh chọn cách im lặng và thông cảm.
Tôi nói: “Ông xã, chúng ta mua một chiếc xe đi”.
Anh sửng sốt, hoang mang, hỏi tôi tại sao?
“Đàn ông ra ngoài bàn chuyện làm ăn phải đi lại nhiều không có xe có tiện không? Không thể mất mặt với người ta cũng càng không thể thua về khí thế, chiếc xe đối với đàn ông tựa như châu báu của phụ nữ, nó không chỉ là bộ mặt, mà còn là công cụ đi lại, bất kể là để việc di chuyển hay việc làm ăn đều mang đến sự thuận tiện, anh nên có một chiếc xe.”
“Em quên rồi à? Chúng ta đã thỏa thuận, tiền kiếm được là để dành cho con cái.”
Tôi sờ vào bụng, nói: “Con còn chưa thấy bóng dáng đâu, chẳng lẽ vì nó mà người lớn phải chịu khổ sao? Hay là đợi có con rồi tích lũy sau, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là công việc của anh”.
“Không được, không được, trẻ con cần tiêu nhiều tiền lắm…”
“Em nói được là được, thực tế chứng minh, nếu công việc của cha mẹ làm không tốt, thì sao kiếm được tiền nuôi con? Chỉ cần công việc của anh thăng tiến, nhà chúng ta sợ gì không kiếm thêm được chiếc xe nữa? Hơn nữa, quy định hạn chế mua xe sắp thực thi, giờ mua xe tốt hơn nhiều so với sau này phải xếp hàng mà không mua được. Tóm lại, tất cả đều do em quyết, ngày mai chúng ta cùng đi xem xe, mua luôn!”
Lê Bằng không phản bác, anh bị tôi làm cảm động.
Đã là vợ chồng, bất kể là thấu hiểu hay bất đồng thì đó đều là quan hệ tương hỗ, bởi hôn nhân là việc lựa chọn cùng bước đi trên một con đường của hai con người với hai trí hướng khác nhau.
Vài ngày sau, Lê Bằng lái một chiếc xe cũ về.
Tôi hỏi anh hết bao nhiêu tiền, anh giơ tay ra hiệu: Sáu.
Sáu mươi nghìn tệ mua được một chiếc xe cũ, đây là lần chi tiêu xa xỉ nhất từ khi chúng tôi kết hôn.
Tôi gọi chiếc xe này là Tiểu Hắc, bởi toàn thân nó phủ một lớp sơn màu đen.
Sự xuất hiện của Tiểu Hắc, khiến Lê Bằng như được thay da đổi thịt. Anh rất nhiệt tình với Tiểu Hắc, thậm chí còn nhiệt tình hơn cả với tôi.
Buổi trưa, Lê Bằng xách một xô nước và giẻ lau xuống dưới nhà, dưới bàn tay của anh, Tiểu Hắc trở nên bóng lộn.
Buổi chiều, không biết Lê Bằng kiếm đâu ra đươc tấm bạt bọc xe, Tiểu Hắc được đeo khẩu trang che kín mặt.
Buổi tối, Lê Bằng xuống nhà tất cả ba lần, lúc trở về luôn nói với tôi: “Tiểu Hắc đúng là càng ngắm càng thấy đẹp”.
Tôi nói, em muốn mua một số đồ treo trang trí cho Tiểu Hắc.
Lê Bằng phản đối, anh nói Tiểu Hắc lúc nào cũng phải được giữ trong trạng thái sạch sẽ nhất, gọn gàng nhất, không cần bất cứ thứ gì như gối ôm, gối tựa, bọc ghế, đồ treo hay là nước hoa.
Tôi nói, trang trí một chút cũng có ảnh hưởng gì đến vẻ bề ngoài của nó đâu.
Anh vẫn kiên quyết phản đối.
Tôi nói: “Tiểu Hắc đâu có phải là của riêng anh”.
Anh nhìn tôi một cái, rồi nói: “Anh là người trực tiếp lái xe, anh phải được ngồi trong môi trường mà anh cảm thấy thoải mái nhất”.
Tôi kinh ngạc mở to mắt nói: “Treo chút đồ lên mà cũng cảm thấy không thoải mái sao? Đồ đạc trong nhà này đều do em bố trí, anh có cằn nhằn bao giờ đâu?”.
Anh nói: “Thế nên, bà xã đại nhân ơi, em cứ sắp xếp hết mọi thứ trong nhà đi, còn Tiểu Hắc nhường lại cho anh, hãy để cho nó được đơn giản nhất”.
Anh nói cứ như tôi đang sỉ nhục Tiểu Hắc vậy.
Tôi nói: “Tiểu Hắc là mảnh đất sạch cuối cùng của nhà chúng ta sao?”.
Anh gật đầu.
Tôi lại nói: “Anh vẫn kiên quyết chứ?”.
Anh tiếp tục gật đầu.
Tôi không nói gì, cầm cuốn tạp chí bên cạnh lên lật xem, nhìn như rất bình thản và yên ổn, nhưng thực ra tôi đang cố gắng kiềm chế những ý nghĩ phản nghịch đang không ngừng trỗi dậy, trong lòng thầm nghĩ: “Anh nói không cần mình nhất định cứ làm”.
Bắt đầu từ hôm đó, tôi liền có dự cảm, Tiểu Hắc sẽ thành chướng ngại trong mối quan hệ của tôi và Lê Bằng.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi cùng nhau dậy như mọi ngày, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, đi làm, hôn tạm biệt nhau.
Ai ngờ khi xuống đến dưới nhà, chúng tôi bắt đầu nảy sinh bất đồng.
Tôi vừa ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, Lê Bằng đã lạnh lùng nói với tôi: “Anh sẽ đưa em đến bến tàu điện ngầm, em chỉ cần đi qua bốn trạm là đến công ty, không cần chuyển xe bus”.
Tôi quay mặt nhìn anh nói: “Thế còn anh?”.
“Anh số khổ, đành chịu kẹt giữa dòng xe cộ đông đúc giờ cao điểm, phải mạo hiểm đối mặt với việc bị trừ tiền vì đến muộn và giá xăng dầu tăng cao.”
Lời nói của Lê Bằng khiến tôi ý thức sâu sắc được rằng, mua xe là một cái bẫy.
“Lê Đại Mao, ý của anh là, từ nay về sau mỗi ngày em đều phải bắt tàu điện ngầm đi làm, còn anh độc hưởng Tiểu Hắc?”
Anh gật đầu, nói rất nghiêm túc: “Nếu không như vậy, quan hệ của chúng ta sẽ bị lộ mất”.
Tôi vẫn cố vùng vẫy giãy chết lần cuối, nói: “Không còn cách nào khác sao?”.
Anh đề nghị: “Em lái xe đi làm, còn anh đi tàu điện ngầm?”.
Anh thừa biết chuyện này là không thể, bởi tôi không có bằng lái.
Cuối cùng, tôi vẫn phải chấp nhận xuống xe, nhìn Tiểu Hắc hòa mình vào dòng xe cộ. Đem theo nỗi oán hận Lê Bằng đi xuống ga tàu điện ngầm, tôi rảo bước đi đến chỗ quẹt thẻ, xếp hàng lên tàu. Tôi luôn bị người phía sau đẩy lên tàu, cho dù đã cố gắng bám sát người đàn ông phía trước, nhưng người phụ nữ phía sau vẫn cố để chen lên, khiến tôi không khỏi hoài nghi mông cô ta có bị nằm ngoài cánh cửa khi tàu khép lại hay không.
Lúc này, tôi ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, đang cố nghĩ, thì thấy người đàn ông phía trước quay đầu lại, hóa ra là Trương tổng.
Anh ta nhìn từ trên xuống chào hỏi tôi, tôi cũng ngẩng đầu đưa mắt nhìn anh ta một cách lịch sự, nhe răng nở một cười.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Trương tổng lúc này cũng quay đầu lại, hóa ra là Trương Mai.
Sau lần cãi nhau với Trương Mai đến giờ, tôi và cô ta coi nhau như người vô hình, gặp mặt cũng không chào hỏi, hôm nay nhìn thấy nhau ở khoảng cách gần như vậy, không thể không ngại ngùng.
Trương Mai cười rất ngọt ngào nói: “Nhược Nhược, chẳng phải từ trước đến giờ cô vẫn đi làm bằng taxi sao?”.
Tôi nhếch miệng cười, nói: “Tôi cũng nhớ là Trương tổng thường lái xe đi làm mà?”.
Trương tổng nói: “Xe của tôi mang đi sửa rồi”.
Tôi hỏi: “Lại hỏng à?”.
Anh ta nở một nụ cười đau khổ nói: “Lần này là bị đâm”.
Ba người chúng tôi cùng rơi vào im lặng, tôi ôm lấy túi xách cố gắng che về phía khu vực góc toa tàu, lại bị người phụ nữ đứng ở góc đó dùng cùi trỏ huých một cái, sau đó cô ta mắng: “Chen cái gì mà chen! Cô đã giẫm lên chân tôi mấy lần rồi đấy!”.
Tôi rất muốn nói, chân của tôi cũng đang ở dưới chân người khác, chị à, chị làm ơn đi.
Tôi lại chen sang một góc khác, mới nhích được hai bước, đã đụng phải Trương Mai, cô ta liếc tôi một cái, ánh mắt đầy sự ghét bỏ, tôi cũng liếc lại, nhích về vị trí cũ.
Vì thế, tôi vẫn đứng sát sau lưng Trương tổng, tư thế này rất giống với những mô tả về nét đặc sắc của đất nước Australia: Gấu túi Koala.
Tôi vốn định giữ im lặng suốt cả chặng đường đồng thời cố gắng quên đi sự tồn tại của mình, cho đến khi đến công ty. Nhưng đột nhiên Miumiu gọi điện đến và làm thay đổi tất cả.
Dù tàu điện đang lao đi vun vút, nhưng tín hiệu điện thoại của tôi lại rất mạnh, tiếng nói của Miumiu cũng rất to.
Cô ấy rất kích động chia sẻ với tôi về tình yêu mới của mình.
Đối phương là em trai của anh rể cô ấy.
Tôi đặt ra câu hỏi: “Cậu làm gì có chị gái? Vậy lấy đâu ra anh rể?”.
Cô ấy nói là chị nuôi.
“Cậu đã nhận một chị nuôi?”
“Không phải, mà là nhận một anh rể. Cậu cũng biết đấy, thời buổi này đàn bà con gái mà nhận ai đó làm cha, làm anh hay làm chú đều bị chụp mũ thêm cho một danh từ không nhã nhặn gì, người khác chắc chắn sẽ nói rằng quan hệ của chúng tớà không trong sáng, thế nên tớ cũng chẳng cần để ý đến việc gọi ông anh mới nhận là anh, mà tớ gọi là anh rể. Còn chị gái thì cứ đợi sau này anh ấy kết hôn sẽ có.”
Lúc này tôi cực kỳ tò mò trước ông anh rể mới mọc của Miumiu, thắc mắc tại sao một người đàn ông còn chưa có bạn gái lại sẵn lòng để Miumiu nhận làm anh rể, mà không phải là bạn trai. Thậm chí, còn giới thiệu em trai mình cho Miumiu.
Tôi nói: “Bạn thân mến, sức hấp dẫn của bạn còn tuột dốc nhanh hơn cả chỉ số chứng khoán Hang Seng(). Cái ông anh rể đó hóa ra lại có khả năng miễn dịch với lực sát thương của cậu!”.
() Chỉ số Hang Seng là chỉ số chứng khoán được xây dựng dựa trên giá trị vốn hóa thị trường của các công ty lớn nhất ở Hồng Kông.
Cô ấy nói: “Tớ cũng không hiểu được điều này, rõ ràng anh ấy rất có cảm tình với tớ, thế nhưng hôm đó đi ăn, anh ấy còn đem theo cả em trai, nhất định tác hợp cho hai đứa tớ!”.
Tôi hỏi: “Thế cậu thích cậu em hay là ông anh?”.
Cô ấy nói: “Tớ do dự với cả hai, nhưng bây giờ thì tớ đang làm bạn với cậu em rồi, không thể tự nhiên điều khiển nòng súng quay sang có quan hệ yêu đương với ông anh được? Em thì em vậy, cố mà dùng”.
Câu nói này vừa dứt, tôi cảm giác có một cặp mắt không ngừng “bám chặt” trên đỉnh đầu tôi, chắc là Trương tổng.
Tôi khom người nói khẽ: “Cậu đừng có đứng núi này trông núi nọ nữa, cậu là con gái ăn nói phải ý nhị một chút. Còn nữa, đàn ông đều thế cả, thích chơi trò mèo vờn chuột, nếu như quan hệ đã rõ ràng thì không còn sức hấp dẫn nữa, đây chính là điểm mấu chốt”.
Phía bên kia điện thoại, Miumiu cười một cách kiêu ngạo, cô ấy nói rằng cuộc sống của cô ấy bây giờ đầy rẫy những kích thích và hiềm nghi, cô ấy giống như một mảnh đất phong thủy quý giá, bị hai thế lực một trong tối, một ngoài sáng tranh giành, ông anh rể nuôi là đảng ngầm, còn cậu em là chính đảng. Ông anh luôn duy trì tần suất ngày ba tin nhắn hỏi thăm, còn cậu em thì đảm bảo có thể cung cấp cơm ăn ba bữa cho cô ấy, cô ấy trở thành mảnh ruộng màu mỡ để anh em họ thi nhau tìm hiểu, cày bừa.
Tôi rất lo lắng cho tương lai cũng như sức khỏe của Miumiu, nói: “Miumiu, hành động này của cậu là biến thái, còn nữa, cậu sắm vai nhân vật đứng giữa hai anh em họ, ngộ nhỡ sự việc bại lộ, cậu nói xem anh em họ liệu có trở mặt thành thù, hay hợp tác đối phó với cậu không? Cậu cẩn thận không khéo mất cả chì lẫn chài đấy”.
Cô ấy nói: “Tớ biết là tớ đang đùa với lửa, nhưng tớ không nhịn được, lâu lắm rồi tớ không có cảm giác yêu đương, tớ sắp chết khô rồi, tớ cần phải được chăm bón, thế nên cậu đừng khuyên tớ, vô dụng thôi”.
Quả nhiên tôi cũng không hề tiếp tục khuyên can cô ấy vì tàu điện ngầm đã vào ga.
Tôi hòa vào dòng người ra khỏi ga tàu điện ngầm, phăm phăm đi về phía trước, còn Trương tổng và Trương Mai thì gắng sức đuổi theo.
Trương tổng vỗ vỗ vai bên trái của tôi, nhưng giọng nói thì lại vọng đến từ bên phải, anh nói: “Cô đi nhầm hướng rồi”.
Tiếp đó, giọng của Trương Mai cũng vang lên một cách kỳ dị: “Đúng thế, Nhược Nhược sao cô cứ như người từ nơi khác đến thế”.
Tôi mỉm cười với họ, rồi cùng theo bước chân họ đi ra phía cửa cần đi. Dọc đường, tôi đều quan sát những cử chỉ, hành động mà Trương tổng và Trương Mai dành cho nhau. Trương Mai mở máy liên tục, còn Trương tổng không nói gì, thỉnh thoảng chỉ gật đầu, rồi lại quay sang nhìn tôi, nói: “Đừng để tụt lại phía sau nhé”. Sau đó, Trương Mai căm hận liếc tôi một cái.
Dần dần, tôi vượt lên trước hai người bọn họ, bước lên thang cuốn, phía sau vọng lại tiếng nói của Trương tổng.
Anh ta nói: “Vi Nhược, sao hôm nay cô lại đi tàu điện ngầm?”.
Tôi nói: “Tôi không đủ tiền đi taxi, đi tàu điện ngầm cho kinh tế”.
Anh ta cười nói: “Sau này cô vẫn sẽ đi tàu điện ngầm chứ?”.
Tôi cũng cười nói: “Tôi cũng chưa biết được”.
Trương Mai lại lườm tôi lần nữa.
Vì chuyện sáng nay mà mối quan hệ của tôi và Trương Mai lạnh đi nhanh chóng. Từ chỗ gặp nhau không chào hỏi giờ đã đến mức gặp nhau là lườm nguýt. Một ngày tôi phải gặp Trương Mai đến ba lần, nhãn cầu của tôi trở nên rất mỏi.
Lưu Tranh Tranh tinh ý phát hiện ra điều này, cô ta hỏi tôi có chuyện gì, tôi kể rõ đầu đuôi với cô ta.
Lưu Tranh Tranh rất phẫn nộ, cô ta nói: “Nếu không phải vì nhà tôi và nhà Trương tổng ở hai phía khác nhau, thì cô ta cũng không có cơ hội đó đâu”.
Tôi nói: “Theo những gì mà tôi nhìn thấy thì Trương tổng không hề thích cô ta”.
Lưu Tranh Tranh hỏi tại sao.
Tôi nói: “Thái độ của anh ấy với cô ta rất lạnh nhạt, giống như con người này có thể tồn tại mà cũng có thể không, nếu không phải giả bộ, thì chắc chắn là không coi trọng”.
Lưu Tranh Tranh hất mái tóc vương trên bờ vai nói: “Đúng vậy, mấy gã đàn ông thích Trương Mai đều có mắt như mù. Cô thử nhìn Giám đốc Lê mà xem, trong mắt anh ấy làm gì có cô ta, cho dù cô ta có xum xoe thế nào cũng vô dụng”.
Tôi chột dạ, lập tức hỏi kỹ hơn về chi tiết “xum xoe” kia.
Lưu Tranh Tranh thầm thì bí mật với tôi: “Có một hôm tôi tận mắt nhìn thấy cô ta kẹp hoa hồng vào tài liệu của Giám đốc Lê”.
Tôi chợt hiểu ra mọi điều, ngoài tỉnh ngộ còn có chút tức giận. Chuyện gì cũng có thể nhẫn nhịn nhưng chuyện này thì không thể!