Lạc Tuyết kéo chăn đắp cho Đường Mặc Vũ , hai mắt cô hơi mệt mỏi , tiếp tục đan mũ , hôm nay nhất định phải làm xong mới được , bởi vì ngày mai cô cần dùng rồi.
Trong phòng lành lạnh , ngoại trừ mấy thứ đồ dùng cũ ra , cũng chỉ có vài đồ chơi vẫn còn mới , nhưng cũng không chơi nhiều .
Lúc này , một không gian xinh đẹp kia , người đàn bà đang nằm trên giường không ngừng uốn éo đầu , trên trán lấm tấm mồ hôi , không biết cô đã gặp ác mộng gì , nếu nhìn bộ dáng cô lúc này, nhất định là ác mộng . Hơn nữa đối với cô mà nói , đó là ác mộng cực đáng sợ .
“ Mặc Vũ .” Cô đột nhiên ngồi dậy , thở gấp , đèn ngủ đầu giường bật lên . Cô hoảng sợ nhìn bốn phía , đột nhiên ôm đầu khóc rống lên .
“ Mặc Vũ … Em xin anh , đừng tìm em nữa , …. Em không cố ý mà , thật sự em không muốn anh chết , anh đừng trách em , đừng trách em …” Cô không ngừng lặp lại , giọng nói cũng run rẩy theo thân thể cô .
“ Mặc Vũ … Em xin anh , đừng tìm em nữa , …. Em không cố ý mà , thật sự em không muốn anh chết , anh đừng trách em , đừng trách em …” Cô không ngừng lặp lại , giọng nói cũng run rẩy theo thân thể cô .
Có thể thấy được cô ta doạ đến khiếp sợ rồi .
Bàn tay che lấy mặt , cô cúi đầu , nhìn thấy ngón tay có đeo nhẫn đính hôn , vốn định đổi thành nhẫn cưới , nhưng bây giờ mãi mãi không có khả năng đó , cô dùng sức vén tóc lên , túm lại thành bó , lúc này , tóc tai cô bù xù , giống như một mụ điên .
Đột nhiên , cô tháo nhẫn xuống , dùng sức ném đi , nhẫn rơi xuống mặt sàn , cuối cùng bị ném đi chỗ nào không biết .
“ Mặc Vũ , đừng tìm em nữa , không cần tìm em nữa đâu …” Cô ôm lấy cả người , không gian ban đêm thật yên tĩnh , cảm giác sợ hãi chưa từng có qua , anh vẫn còn hôn mê bất tỉnh , cô không dám cho người ta biết , chuyện đó do cô làm , cô đã hại anh thành con người như vậy , nếu bị người khác phát hiện , cô chỉ còn nước chết …
Mà đêm nay , cô sợ đến nỗi không dám ngủ nữa .
Đường Mặc Vũ nhìn chiếc áo có hình siêu nhân này , hận chỉ muốn vứt quần áo này đi , mỗi lần mặc là một lần khó chịu . Lạc Tuyết đi tới , trong tay bưng một cái bát .
“ Tiểu Vũ à , hôm nay chúng ta có trứng gà ăn nè.” Cô ngồi xổm xuống , trong bát là canh trứng gà , ngửi cũng đã thấy ngon rồi .
Đường Mặc Vũ liếm môi , đã gần tháng nay anh chỉ ăn sữa bột , bây giờ muốn ăn thứ khác . Anh kì lạ nhìn cô gái này , lấy trứng gà ở đâu ra , bọn họ không giàu đến nỗi mỗi ngày được ăn trứng gà chứ !
Truyện convert hay : Đô Thị Chi Mạnh Nhất Người Ở Rể