Một ngày bận rộn lại trôi qua.
Ngoài chuyện ly hôn, Lâm Tuyết Y luôn quấy nhiễu bên ngoài. Công việc bình thường đối với Hoắc Tư Hào cũng không tạo lên áp lực quá lớn.
Mà dù thực sự có áp lực, chỉ cần đến chỗ Tần Ngữ Tâm, cô ấy sẽ tìm đủ mọi cách để cho hắn trấn tĩnh lại.
Ngữ Tâm chính là điều vướng bận trong lòng hắn.
Hoắc Tư Hào đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thì điện thoại lại vang lên.
Hắn không kiên nhẫn trả lời: “Alo”.
“Tư Hào, anh làm sao vậy? Em gọi điện cho anh nhưng anh toàn tắt máy. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Thanh âm của Tần Ngữ Tâm vẫn ôn nhu như vậy nhưng không giấu được sự lo lắng.
“Ngữ Tâm, không có chuyện gì đâu. Vừa rồi anh bận chút việc.” Hoắc Tư Hào nghe được thanh âm quen thuộc cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, niềm bất an, nôn nóng được giải tỏa đôi phần.
“Không có chuyện gì là tốt rồi, gọi điện cho anh nhưng anh không nghe máy, em rất sợ anh xảy ra chuyện gì đó.” Tần Ngữ Tâm dường như yên tâm một chút.
“Ừ. Không có chuyện gì thật mà. Em có khỏe không?” Bọn họ giống như là mối tình đầu của nhau, mỗi ngày có chút thời gian rảnh là gọi điện, an ủi nhau. Mà buổi chiều hắn mải xử lý công việc nên quên không gọi điện cho Tần Ngữ Tâm.
“Tư Hào, hôm nay chúng ta ăn cơm ở đâu? Em chờ anh.” Thanh âm nhẹ nhàng của Tần Ngữ Tâm lại truyền đến, giống như cô đang thẹn thùng đứng trước mặt hắn.
“Được, một lúc nữa anh đến đón em, chúng ta đi ăn đồ Nhật Bản.” Trong nháy mắt hắn dường như là hạ quyết tâm, không biết vì sao hắn lại nhớ đến đồ ăn hôm qua Lâm Tuyết Y mang đến.
Hắn không muốn tiếp tục “nói chuyện” với Lâm Tuyết Y, dù sao ly hôn là chuyện chắc chắn rồi. Vốn người nên sống theo sở thích của mình điều này sai sao? Ai chẳng thích làm những chuyện mà mình muốn làm. Chẳng nhẽ dù không thích nhưng vẫn phải duy trì cái gọi là thủy chung? Tùy cô ta thôi.
Cả ngày hôm nay cô ta không đến làm phiền anh có lẽ là nghĩ thông suốt rồi.
Bọn họ rất nhanh đi đến một nhà hàng Nhật Bản có tên “Xuyến trạch bối”.
Hắn và Tần Ngữ Tâm đều thích ăn đồ ăn Nhật Bản, trước đây khi còn bên nhau hắn từng đưa cô đi đến nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng.
Hắn giúp cô chọn những đồ ăn mà cô thích ăn, nét mặt tràn đầy vui vẻ.
“Tư Hào, anh làm sao vậy?” Tần Ngữ Tâm thấy Hoắc Tư Hào luôn luôn nhìn cô nên vội vàng hỏi hắn.
“Ngữ Tâm, Anh muốn hôm nay chúng ta không quay về biệt thự mà hãy đến nhà của anh đi.” Hoắc Tư Hào nói với cô.
“Tư Hào, như vậy không tốt, dù sao cô ấy còn chưa đi, hiện tại không thích hợp” Trong lòng Tần Ngữ Tâm rất vui mừng nhưng ngoài miệng lại từ chối. Người này rồi sẽ hoàn toàn thuộc về mình.
“Không, Ngữ Tâm, anh không thể để em tiếp tục chịu ủy khuất được, anh không thể chịu đựng thêm dù chỉ một ngày. Buổi tối chúng ta hãy về đó đi. Hơn nữa anh cũng muốn ngả bài với cô ta, chúng ta nhanh chóng kết hôn.” Hoắc Tư Hào cầm lấy tay cô, đặt lên miệng hôn.
“Một thời gian nữa cô ta sẽ chuyển ra ngoài, mọi chuyện em không cần lo lắng, anh chỉ cần em thôi.” Hắn lại nhíu mi nói, hai mắt tràn ngập vẻ vội vàng, giống như bọn họ yêu nhau năm đó, mỗi khi Tần Ngữ Tâm đến công ty tìm hắn, Hoắc Tư Hào đều không chờ được đến khi tan tầm về nhà, luôn ở trong văn phòng nghĩ đến cô.
“Vậy thì cứ làm theo anh.” Tần Ngữ Tâm thẹn thùng nói.
“Tư Hào, này …này….” Tần Ngữ Tâm đột nhiên mở miệng, Hoắc Tư Hào lập tức hiểu ý lấy giấy ăn lau đi vết bẩn của thức ăn trên khóe miệng cô. Lau xong, Tần Ngữ Tâm vẫn duy trì trạng thái đó, Hoắc Tư Hào nghiêng qua, hôn nhẹ lên miệng cô, lúc này Tần Ngữ Tâm mới cười duyên tiếp tục ăn. (Mưa: Con mụ này ớn thấy gớm, mọi khi thấy cảnh này toàn các anh chủ động, mụ này lại vòi, đỏng đảnh , giả nai ghét quá_ Vy Anh: Sư phụ nói quá chuẩn).
“Tư Hào, anh có thể mãi mãi đối tốt với em như bây giờ được không?” Tần Ngữ Tâm quay đầu, đưa một miếng điểm tâm đến miệng hắn. Hoắc Tư Hào vươn tay nhéo mũi cô, trìu mến nói: “Đương nhiên, bảo bối, nếu không đối tốt với em thì anh đối tốt với ai?”
Hoắc Tư Hào bắt lấy tay cô hôn một cái.
Tần Ngữ Tâm hài lòng cười, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc.
Những hình ảnh này hoàn toàn rơi vào một đôi mắt ngồi cách đó không xa.
Vẻ mặt tuyệt vọng xám xịt không có chút huyết sắc, nhìn qua trắng bệch thật là dọa người, chỉ có nước mắt không ngừng rơi.
Đêm qua sau khi đưa cô (ở đây là Lâm Tuyết Y) về nhà, hắn không hề ở lại. Hôm nay, cô chắn chắn hắn sẽ không trở về, hắn đã xác định muốn ly hôn với cô.
Lòng dạ đàn ông thay đổi thật nhanh.
Khi cô ra ngoài, đi lung tung trên đường chợt đi vào nhà hàng này.
Cô biết hắn thích đến đây ăn. Cô cũng vì hắn làm đồ hắn ưa thích vậy mà hắn không hề động đến. Một màn giữa trưa ngày hôm qua làm cô mất ngủ cả đêm, không biết mình nên làm thế nào mới tốt.
Bây giờ, cô lại vô ý thấy cảnh này.
Cho dù cô hỏi hắn cũng không phủ nhận, nhưng tận mắt nhìn một màn này vẫn làm cho cô đau triệt tâm. Nghĩ đến mình hết lòng đối với hắn nhưng hắn lại coi đó là bình thường.
Hắn tươi cười, hắn ôn nhu, sự che sở của hắn là những điều trong mơ cô từng ao ước. Những thứ đó hắn lại dành tất cả cho người phụ nữ khác, chỉ trừ cô- người vợ thực sự.
Nực cười chính mình còn hy vọng là còn may mắn, đau khổ đi cầu xin hắn không ly hôn.
Hôn nhân như vậy, cô không biết mình còn cần gì?
Cô cảm thấy tim dường như không thể đau thêm được nữa……….tất cả đã kết thúc rồi.
Cho dù chưa hết thời gian hắn cho cô, cô cũng sẽ lập tức dọn ra ngoài, tiếp tục sống như vậy cô cảm thấy mình có lẽ sẽ điên mất.
Ánh mắt Lâm Tuyết Y trống rỗng nhìn bọn họ ôm nhau rời đi, cô cũng lập tức đứng dậy rời đi.
Cô thấy Tần Ngữ Tâm dựa vào trong lòng Hoắc Tư Hào, còn hơi kiễng chân để hôn người đàn ông đó. Không, phải nói là người cô ta hôn là người chồng trên danh nghĩa của cô.