“Bốp!” Một cái tát vung lên trên mặt Lâm Tuyết Y. “Lâm Tuyết Y, tôi nói cho cô biết. Cô đừng có mà vũ nhục Tần Ngữ Tâm, xin lỗi cô ấy mau.”
Người phụ nữ này quá đáng lắm rồi, không cho thể bỏ qua cho cô được nữa. Hắn tức giận đến xanh mặt, cô dám trước mặt Tần Ngữ Tâm làm mất mặt hắn.
Hoắc Tư Hào nhìn bàn tay đang giơ lên, trong lòng có chút căng thẳng. Hắn đã đánh cô.
Lâm Tuyết Y bị đánh cho hoa mắt, lảo đảo một chút thiếu chút nữa thì ngã nhưng cô cố gắng chống đỡ chính mình ngăn không cho mình ngã.
Ôm một bên mặt bị đánh cô cảm thấy có chút nóng nóng tràn qua khóe miêng- là máu. Cô che miệng cắn chặt môi không cho mình khóc.
Lâm Tuyết Y không cảm thấy đau đớn cũng không biết mình bây giờ như thế nào nữa, hiện tại chỉ có một suy nghĩ đó là cô không thể để cho bọn họ khi dễ mình được. Cho nên cô hạ quyết tâm buổi tối hôm nay cô nhất quyết sẽ ở đây không đi đâu cả. Cô muốn ngủ tại phòng của mình, không thể để tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp thêm nữa.
“Xin lỗi? Hoắc Tư Hào, anh không bị lú lẫn đó chứ? Anh mang hồ ly tinh về nhà, vì con hồ ly tinh này mà đánh tôi, còn muốn tôi xin lỗi sao? Nên giải thích là các ngươi mới phải.” Lâm Tuyết Y không chịu kém cỏi. Nếu người phụ nữ kia không biết xấu hổ thì mình việc gì phải sợ?
“Cô……. Tôi không cho phép cô gọi Ngữ Tâm là hồ ly tinh. Lâm Tuyết Y, tôi thật sự không ngờ cô lại lợi hại như vậy.” Hoắc Tư Hào nhất thời không biết phản bác cô thế nào. Trên mặt của hắn lạnh như tảng băng ngàn năm ở bắc cực.
“Phá hoại gia đình người khác không phải là hồ ly tinh thì là gì? Chẳng nhẽ cô ta là thiên sứ hay thánh nữ?” Lâm Tuyết Y không chút khách khí nói lại.
“Cô…” Thiếu chút nữa Hoắc Tư Hào lại động thủ với Tuyết Y. Hắn nắm chặt quyền đứng đó.
“Tôi làm sao? Ngoại trừ đánh tôi, vũ nhục tôi còn muốn thế nào nữa? Nếu muốn ly hôn thì cách xa một chút nhưng anh xem anh có chút phong độ của nam nhân không hay là giống đàn bà?” Lâm Tuyết Y giống như lấy hết khí lực nói ra. Cô chịu đủ rồi. Đã bị đuổi đi nên những gì uất ức bao lâu nay cô sẽ nói hết ra nếu không sẽ không còn cơ hội.
Cô chợt cảm thấy có chút chút bi ai.
“Lâm Tuyết Y, tôi thật sự là bị mù rồi, tôi chỉ nghĩ cô tâm kế giỏi không ngờ miệng lưỡi còn lợi hại như vậy.” Hoắc Tư Hào nhìn cô như người xa lạ. Khi hắn nghe thấy ngữ khí nói ly hôn như chẳng hề để ý đột nhiên cảm thấy có một cảm xác khác lạ từ trong đáy lòng.
Tâm kế, tâm kế, lại là tâm kế Lâm Tuyết Y này chẳng nhẽ luôn luôn lừa hắn sao.
“Hoắc Tư Hào, anh không phải muốn ngủ ở đây sao? Tôi nói cho anh biết trừ phi tôi chết ngay bây giờ nếu không các ngươi cút ra ngoài. Tôi một ngày chưa rời đi khỏi đây anh thử dẫn người khác đến phòng tôi ngủ thử xem.” Cô vừa nói vừa lau khóe miệng, lạnh lùng nhìn hắn.
“Lâm tiểu thư, cô…….” Tần Ngữ Tâm đột nhiên mở miệng, Hoắc Tư Hào luôn bảo hộ cô ta, chưa bao giờ động thủ đánh cô ta chứng tỏ hắn thật sự yêu cô ta. Thôi đi, không cần tiếp tục náo loạn nữa, dù sao vài ngày nữa cô ta sẽ là chủ nhân nơi này.
“Cô câm miệng. Cô đủ tư cách nói chuyện với tôi sao?” Lâm Tuyết Y dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm cô ta.
Hoắc Tư Hào kinh ngạc nhìn khóe miệng Lâm Tuyết Y không ngừng chảy máu, trong lòng có chút đau đớn. Hắn đã làm cái gì vậy? Vì người phụ nữ khác mà đánh Lâm Tuyết Y trong khi cô không hề sai mà người sai chính là hắn. Hắn cảm thấy hối hận vì vừa rồi nhất thời xúc động. (Mưa: chẳng hiểu người này kiểu gì nữa, rau sâu quá (>.