Nghe xong những lời hắn nói, hai mắt cô trừng lớn kinh ngạc nhìn hắn. Trong lòng cô thở dài. Thật khó khăn mới có thể chấp nhận ly hôn, vậy mà cũng không cho cô ra đi một cách yên bình.
“Hoắc tiên sinh mời anh kiểm tra.” Cô chậm rãi ngồi xổm xuống mở vali, đặt trước mặt Hoắc Tư Hào.
Chờ chút. Cô gọi hắn là gì? Hoắc tiên sinh? Nghe cô gọi hắn một cách khách sáo làm hắn cảm thấy thật khó chịu. Cô gọi hắn là Hoắc tiên sinh là muốn xóa sạch quan hệ giữa họ sao?
Hoắc Tư Hào đương nhiên biết Lâm Tuyết Y không hề lấy cái gì vì chiếc vali kia quá nhỏ, hắn chỉ muốn biết cô mang những đồ gì đi thôi. Nhìn lướt qua, ngoài vài bộ quần áo của cô thì không còn thứ gì khác.
Lòng hắn bỗng trầm xuống. Theo thói quan hắn nhíu mày, hắn không thích cảm giác này, cảm giác lo lắng, đau lòng mà hắn không thể hiểu được. Nhưng hành động của hắn với suy nghĩ thì lại không hề giống nhau.
“Hoắc tiên sinh, anh kiểm tra xong rồi chứ? Tôi có thể đi được chưa?” Lâm Tuyết Y nhẫn nại. Hoắc Tư Hào đứng nhìn xuống cô đóng vali, xách lên tay chuẩn bị mở cửa.
“Đi theo tôi.” Hắn kéo lấy bàn tay đang chuẩn bị mở cửa của cô. Lâm Tuyết Y không hiểu hắn muốn làm gì, dùng sức cố gắng thoát khỏi hắn nhưng lại bị tóm chặt, kéo lên lầu.
Vào trong thư phòng, Hoắc Tư Hào lấy tấm chi phiếu để trong ngăn kéo, vẻ mặt phức tạp viết xuống một chuỗi những con số rồi đưa cho Lâm Tuyết Y, nói: “Cầm lấy.” Trong lòng hắn lúc này thật rối bời. Hắn đột nhiên hi vọng thời gian trôi qua chậm một chút hoặc có chuyện gì xảy ra để kéo dài thời gian. Tóm lại, hắn không hi vọng Lâm Tuyết Y rời đi nhanh như vậy.
“Tôi không cần.” Lâm Tuyết Y không hề vui mừng, vẻ mặt lại càng không có chút cảm kích nào. Cô đem chi phiếu để lên trên bàn, đơn giản nói ra ba chữ.
“Vì sao lại không lấy? Cô cố gắng nhẫn nhục lâu như vậy không phải vì tiền sao?” Hoắc Tư Hào lập tức nổi giận. Hắn cảm thấy trong lòng hoảng hốt, cũng không biết phải làm thế nào để ngăn cản quyết định của cô. Thậm chí hắn còn không biết có thể nói ra khuyết điểm gì của cô nữa nên chỉ lấy cớ cô là người phụ nữa ham giàu sang, phú quý để thương tổn cô.
“Hoắc tiên sinh, nếu không còn việc gì quan trọng nữa, tôi đi đây.” Từ lúc ở cửa hắn nói muốn kiểm tra vali thì trong lòng cô hắn đã trở thành một người xa lạ rồi.
Lâm Tuyết Y cũng không tức giận. Cần gì phải tức giận với người không quen biết? Cô chỉ nghi ngờ mình trước đây thật sự không có mắt mới yêu rồi cưới người đàn ông này làm chồng.
“Cô thật sự không cần? Tương lai cô đừng có mà hối hận.” Hoắc Tư Hào lại rống to với cô. Cô luôn luôn làm cho cảm xúc của hắn không ổn định, hắn không thích như vậy.
Lâm Tuyết Y đứng đối diện hắn, thản nhiên nói ra ba chữ “Không hối hận”. Tiếng nói không lớn nhưng rất có khí phách.
“Cô không còn lời nào muốn nói với tôi sao?” Hoắc Tư Hào gần như gào lên hỏi cô. Hắn cảm thấy mình giống như bị rơi xuống nước vậy, nhưng lại không thể giải thích tại sao lại có cảm giác như vậy.
“Không có.” Thanh âm nghe có vẻ hờ hững nhưng rất kiên quyết.
Nói xong cô không nhìn hắn, xoay người bước ra ngoài.
Cô thật sự muốn rời đi, không bao giờ muốn quay lại nơi này dù chỉ một giây một phút.
Nhìn Lâm Tuyết Y rời đi một cách thoải mái, không hề quay đầu lại, Hoắc Tư Hào cảm thấy dường bị cứa một nhát trong tim, theo bản năng đứng lên, bước nhanh tới bên cạnh Lâm Tuyết Y, vươn tay ra giữ cô lại, kéo cô trở về bàn.
Hắn túm lấy hai tay cô đặt trước ngực, làm cho Lâm Tuyết Y vẫn còn đang kinh ngạc không kịp phản ứng thì đã bị giam cầm trong lồng ngực hắn.
Lâm Tuyết Y đối với hành động này ngoài kinh ngạc còn có chút khiếp sợ. Cô không biết hắn muốn làm gì, chỉ có thể khẽ há miệng kinh ngạc nhìn hắn.
Hoắc Tư Hào nhìn cái miệng đáng yêu hơi nhếch lên như đang mời gọi hắn hôn, làm hăn không tự chủ được mà nuốt hạ yết hầu.
Qua vài giây, hắn lộ ra nụ cười ma vương tà ác, thì thầm bên tại cô: “Có muốn tôi thỏa mãn cô lần cuối không?”