“Chết rồi, đã hơn :, nhanh dậy thôi.” Lâm Tuyết Y hét lên rồi nhanh chóng chạy ra khỏi giường.
Buổi sáng hôm nay có rất nhiều việc để làm, đến : chiều sẽ công bố kết quả buổi biểu diễn.
Công sức mấy tháng trời, thành bại hôm nay sẽ quyết định.
Cô nhanh chóng chạy vào toilet, không đến phút đã chuẩn bị xong xuôi tất cả.
“Bip…..” Đang lấy đồ ăn sáng trong lò vi sóng thì điện thoại trong túi đổ chuông, tay cầm đồ ăn chạy thật nhanh xuống tầng.
“Tuyết Y, anh đợi em ở dưới lầu, em chuẩn bị xong chưa?” Điện thoại truyền tới tiếng nói của Vân Dương.
Buổi sáng hôm nay còn phải đến hội trường kiểm tra và diễn tập lần cuối cho nên hôm qua cô hẹn Vân Dương hôm nay cùng đi.
“Em tới ngay đây, đợi em phút là xong.” Trong công việc cô giống như một người khác, nhanh nhẹn và dứt khoát.
phút sau, cô đã ngồi trên xe, còn cầm theo sữa và đồ ăn sáng.
“Này, em đoán là anh cũng chưa ăn gì.” Cô đưa những thứ trong tay cho anh.
Vân Dương đón lấy cười cảm kích, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
“Anh nói là hoạt động hôm nay ông chủ lớn sẽ tham gia sao?” Lâm Tuyết Y hỏi Vân Dương đang lái xe.
Cô đã vào làm ở công ty đã được hơn nửa năm nhưng chưa bao giờ gặp ông chủ D.C, bình thường mọi công việc của công ty đều do giám đốc điều hành lo liệu.
“Đúng vậy.” Vân Dương chậm rãi trả lời.
“Thật ra D.C chỉ là một chi nhánh của “tập đoàn đầu tư Cự Phong” thôi, nhưng công ty chủ yếu đầu tư về lĩnh vực chế tạo ô tô, công nghiệp nặng hoặc một số hạng mục bất động sản lớn. Cho nên trong lĩnh vực thời trang rất nhiều người không biết D.C là một chi nhánh của Cự Phong.”
“Có mà ông chủ thật ra không rảnh mà đi quản công ty chúng ta thì có, em có biết giám đốc Từ- chính là Vu Đức, sẽ báo cáo cụ thể lên tổng bộ theo định kì.
Bây giờ Lâm Tuyết Y mới biết việc này. Từ ngày vào làm ở công ty, khi đến là Vân Dương trực tiếp đưa cô làm nhà thiết kế chính. Bình thường cô ít tiếc xúc với mọi người cho nên những chuyện của công ty cô không biết.
Hơn nữa D.C có thể gọi là công ty hàng đầu trong lĩnh vực thời trang, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ là công ty lớn như này chỉ là chi nhánh nhỏ. Từ đây có thể suy ra những lĩnh vực kia kinh khủng đến mức nào.
“Nhưng buổi trình diễn này là một hoạt động mang tính toàn cầu nên nó đặc biệt quan trọng, nếu làm tốt sẽ kéo danh sự của Cự Phong càng phát triển, việc buôn bán chính là như vậy, hiệu ứng dây chuyền. Cho nên lần này ông chủ phải tự mình tham gia.”
Vân Dương chậm rãi giải thích cho cô.
“Vậy chúng ta phải càng cố gắng hơn nữa.” Tuyết Y nói.
“Đúng vậy, ngay cả anh là giám đốc kế hoạch mà cho đến bây giờ cũng chỉ mới gặp người đó hai lần thôi. Cho dù người đó đang ở Đài Loan bình thường cũng sẽ không đến công ty.”
“Thật thần bí. Đó có thể là người như nào?” Tuyết Y nhún vai, cố ý hành động giống một bé gái nói một cách nũng nịu.
Biểu hiện của cô làm cho Vân Dương không nhịn được cười.
“Tuyết Y, em đúng là tiểu quỷ.” Ánh mắt Vân Dương tràn đầy sủng ái.
“Anh đừng nói như vậy, em sẽ ngượng đó.” Mặt cô nháy mắt đã đỏ lên.
Ở cùng một chỗ với Vân Dương thật thoải mái, cùng làm việc với anh cũng rất hợp ý. Nhưng cô chỉ coi anh như một người bạn có thể quan tâm, nói chuyện nhưng không phải là yêu. Việc này cô chắc chắn.
“Chúng ta nhanh chóng làm xong mọi việc đến trưa có thể hoàn tất, chỉ chờ buổi biểu diễn bất đầu.” Vân Dương mở cửa xe. Lâm Tuyết Y theo anh xuống xe.
Bọn họ nhanh chóng tiến đến địa điểm tổ chức, bắt đầu một ngày bận rộn.