“Tư Hào, anh sẽ đi thử váy cưới với em thật sao? Anh sẽ không gạt em chứ?” Tần Ngữ Tâm cẩn thận hỏi, sợ hắn lại thay đổi.
Trước đây nghĩ Hoắc Tư Hào ly hôn là sẽ ngay lập tức kết hôn với mình, nhưng hết lý do này đến lý do khác việc kết hôn bị trì hoãn, giống như nghe thấy sấm mà không thấy mưa, đã hoãn được nửa năm rồi.
Trong lòng Tần Ngữ Tâm càng ngày càng cảm thấy sợ hãi, cô ta lo lắng đêm dài lắm mộng, giống như giấc mộng hào môn của cô ta sẽ tan biến hơn nữa nếu Hoắc Tư Hào biết cô ta……… Tần Ngữ Tâm hạ quyết tâm, phải nhanh chóng ép hắn cưới mình.
Cô nhớ mấy hôm trước báo chí rầm rộ đưa tin về một buổi biểu diễn thời trang. Cô ta có một người bạn may áo cưới, khi nhìn thấy mẫu áo cưới đó cũng khen đẹp nên mới chọn chỗ đó.
“Tư Hào, mẫu thiết kế của D.C rất đẹp, buổi biểu diễn của bọn họ cũng rất hoành tráng hay là chúng ta chọn D.C thiết kế đi.” Tần Ngữ Tâm dùng ánh mắt chờ mong nhìn hắn.
“Được rồi, chỉ cần em thích thì đâu cũng được.”
Chuyện đã tới nước này thì Hoắc Tư Hào cũng cảm thấy mình nên cho Tần Ngữ Tâm yên lòng, không nên trì hoãn thêm nữa.
Hoắc Tư hào gọi cho thư kí dặn dò: “Giúp tôi gọi điện cho công ty D.C đặt đồ cưới, càng sớm càng tốt.”
Hơn phút sau, thư kí gọi điện báo: “Tổng giám đốc, mỗi mẫu thiết kế áo cưới của D.C đều là số lượng có hạn nên giá cực kì cao, hơn nữa nhà thiết kế muốn gặp trực tiếp người đặt từ đó mới quyết định nhận hay không nhận.”
“Được, giá cả không thành vấn đề nhưng tại sao lại phải gặp mặt rồi mới quyết định nhận hay không nhận?” Nhà thiết kế này thật kì quái.
Thư kí trả lời: Nhà thiết kế nói rằng, mỗi người phụ nữ cả đời mặc áo cười chỉ một lần, những mẫu áo cưới của bọn họ không những kiểu dáng độc đáo mà còn tỉ mỉ trong khâu chọn lựa, cắt may và phải phù hợp với khí chất từng người cho nên phải gặp mặt xem có hợp không mới quyết định.”
“Vậy cô giúp tôi hẹn trước.” Hoắc Tư Hào phân phó.
Thư kí có chút khó xử nói: “Tổng giám đốc, bọn họ bây giờ không nhận hẹn trước bởi vì đơn đặt hàng đã sắp xếp đến tận năm sau rồi, nếu muốn nhanh thì phải tự tìm gặp nhà thiết kế kia rồi hẹn.”
“Được, tôi đã biết.” Hoắc Tư Hào suy nghĩ một chút, trực tiếp gọi điện cho Vu Đức: “Vu tổng, tôi là Hoắc Tư Hào, tôi có chuyện muốn nhờ ông.”
“Là Hoắc tổng sao, xin hỏi có chuyện gì vậy?” Vu Đức bên kia hỏi hắn.
“Ông có thể tìm giúp tôi tìm một nhà thiết kế áo cưới của công ty, tôi muốn đặt áo cưới.”
“Hoắc tổng, không phải tôi không muốn giúp anh, nhà thiết kế của chúng tôi đầu tiên là hẹn gặp, thứ hai muốn nhìn người mới quyết định được.” Vu Đức khó xử nói. Ông tuy là giám đốc nhưng có một số việc cũng không thể quyết định được, cho nên không thể tùy tiện đáp ứng. Bởi vì ảnh hưởng của buổi biểu diễn kia quá lớn, mấy hôm nay người gọi đến tìm nhà thiết kế áo cưới quá nhiều dường như điện thoại cũng muốn hỏng rồi.
“Tôi biết, ông có thể giúp tôi hẹn với nhà thiết kế đó được chứ? Tôi sẽ tự mình nói chuyện với người đó.” Hoắc Tư Hào tin rằng chỉ cần hắn gặp được nhà thiết kế này thì mọi việc có thể giải quyết.
“Được rồi, chiều mai anh đến chỗ tôi, tôi giúp anh hẹn. Nhưng không chắc là thành công đâu.” Vu Đức cười nói sau đó cúp điện thoại.
“Ngữ Tâm, chiều mai anh đi gặp nhà thiết kế kia xem có thể đặt được không.” Hoắc Tư Hào nói xong, một cảm giác nhanh chóng lan tỏa trong lòng.
Khi kết hôn với Lâm Tuyết Y, việc này căn bản không cần hắn động tay, ngay cả quần áo cũng là cô chọn. Hiện tại hắn vì thỏa mãn ý nguyện của Tần Ngữ Tâm thế nhưng hạ mình đi cầu một nhà thiết kế nhỏ bé.