“Kính Trạch, tôi nói lại với cậu lần nữa.” Trì Cảnh Dật nhướn mắt nói bằng vẻ mặt không cảm xúc, “Uống rượu sẽ hại dạ dày, một lượng lớn chất cồn sẽ làm tổn thương chức năng gan, ảnh hưởng đến vị giác…”
Nhưng Lâm Kính Trạch thì lại hoàn toàn không quan tâm đến Trì Cảnh Dật, vẫn liên tục nốc rượu. Anh tưởng mình có thể làm được, anh tưởng mình có thể quên đi người phụ nữ ấy, anh rõ ràng đã có 8 người bạn gái cơ mà, nhưng vừa rồi, khi Hiểu Hiểu nhắc đến người phụ nữ ấy thì tâm trạng của anh sao đột nhiên lại trở nên tồi tệ thế này?
“Kính Trạch bị làm sao thế? Sao lại uống nhiều rượu thế này?” Cố Thiên Tuấn bước đến chỗ Lâm Kính Trạch thì phát hiện ra anh đã uống say túy lúy, ngay cả li rượu để trên bàn trước mặt còn không nhìn rõ, cứ chớp chớp mắt mà chụp hụt cái li.
“Không biết nữa.” Trì Cảnh Dật lắc đầu, dù sao thì từ lúc anh còn chưa bước lên sân khấu làm chủ trì buổi lễ của Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ thì Lâm Kính Trạch đã như thế này rồi.
Cố Thiên Tuấn thở dài, nhìn Lâm Kính Trạch với dáng vẻ say xỉn, cảm thấy cần phải đưa anh đi nghỉ ngơi.
Nghĩ vậy, Cố Thiên Tuấn vừa đưa mắt nhìn đám người trong buổi tiệc vừa nói với Trì Cảnh Dật: “Em đi tìm Hiểu Hiểu, có lẽ chỉ có Hiểu Hiểu mới khuyên được cậu ấy thôi.”
“Được rồi, vậy tôi ở đây trông chừng Kính Trạch.” Trì Cảnh Dật nhìn đám người đang trò chuyện trước mặt mình, cau mày khó chịu, anh trước nay không bao giờ thích tham gia những dịp thế này, nếu không phải vì Cố Thiên Tuấn thì anh đã bỏ về từ lâu rồi.
Cố Thiên Tuấn gật đầu rồi bước về phía khách khứa.
Nhưng người đầu tiên Cố Thiên Tuấn trông thấy lại là An Điềm lúc này đang nói chuyện với Lâm Hiểu Hiểu!
An Điềm mặc bộ váy dài màu đen chấm gót, thiết kế hở eo khoe được vùng da trắng trẻo nơi hông cô, khiến ai trông thấy cũng phải động lòng, không khỏi rời mắt.
Cố Thiên Tuấn từ từ chuyển ánh nhìn lên trên dần, thấy An Điềm đang khoanh tay trước ngực, lúc thì lấy tay trái gác lên tay phải, lúc thì lại lấy tay phải chống cằm.
Thấy động tác này của An Điềm, Cố Thiên Tuấn khẽ nhướn mày, An Điềm làm như vậy, trông thì có vẻ như đang chăm chú nghe đối phương nói chuyện, nhưng thật ra là cố tình muốn che đi những chỗ hở hang của bộ váy, nhất là phần ngực trắng trẻo của cô.
Cố Thiên Tuấn bất giác gật đầu, ngắm nhìn An Điềm lúc này đang đứng quay ngang mặt so với mình.
Cố Thiên Tuấn có thể trông thấy kiểu tóc rất đằm thắm và gương mặt nghiêng xinh đẹp của An Điềm, đôi môi hồng đào của cô chúm chím, nằm bên dưới cái mũi trắng như ngọc, lại cộng thêm đôi mắt bồ câu và đôi mày mỏng được vẽ cẩn thận, tất cả khiến người ta càng nhìn càng thích.
Cố Thiên Tuấn bất giác nhớ lại An Điềm của bốn năm trước. Khi đó cô chỉ mới học đại học năm thứ ba, thích cột tóc đuôi gà, mặc áo thun trắng và quần bò giản dị, gương mặt trẻ con lúc nào cũng nở nụ cười ngây thơ.
Kí ức của Cố Thiên Tuấn về An Điềm của bốn năm trước, ngoại trừ cái đêm mưa gió khiến anh cắn rứt lương tâm ấy ra thì hầu như không có gì.
Bởi lúc ấy, trong lòng anh hoàn toàn chỉ có Chu Mộng Chỉ, anh chỉ xem An Điềm là viên đá lót đường cho anh mở mang công ty, là vũ khí để đánh bại người mẹ kế của mình.
Thế nên, về chuyện bốn năm trước anh đã ở bên cạnh An Điềm thế nào, rồi trong một năm kết hôn với nhau anh đã đối xử với An Điềm thế nào, tất cả với anh đều chỉ là những kí ức mơ hồ.
Từ sau khi li hôn với An Điềm, Cố Thiên Tuấn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc An Điềm lúc đó trên người không một xu dính túi rốt cuộc làm sao mà sống, chỉ đoán rằng cô hẳn sẽ phải rất vất vả.
Bây giờ trông thấy một An Điềm vượt qua khó khăn, càng lúc càng sắc sảo mặn mà thế này, Cố Thiên Tuấn lại một lần nữa cảm thấy vừa kinh ngạc vừa áy náy với An Điềm.
Lúc này, An Điềm đang trò chuyện với Lâm Hiểu Hiểu, chợt cảm giác thấy hình như có người đang nhìn mình, thế nên bất giác quay sang, lập tức trông thấy Cố Thiên Tuấn đang thẫn thờ nhìn về phía cô.
Bất giác, An Điềm chợt nhớ lại cảnh tượng vừa rồi Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ đã đứng trên sân khấu thề non hẹn biển, tình tứ với nhau.
Một cảm giác chán ghét lập tức dâng tràn trong lòng cô. An Điềm nhanh chóng xoay người, quay lưng lại với Cố Thiên Tuấn để ngăn mình không phải nhìn thấy anh, sau đó lại giả vờ không biết gì mà tiếp tục trò chuyện với Lâm Hiểu Hiểu.
Cố Thiên Tuấn đương nhiên đã nhìn thấy ánh mắt chán ghét của An Điềm, anh hơi ngẩn người rồi chợt cảm thấy tức giận, mình rốt cuộc đã đắc tội gì với cô ta chứ?
Anh đã âm thầm bảo trợ lí giúp An Điềm từ một người thất nghiệp được quay lại Tô Thị làm việc, cho An Điềm cơ hội được may trang phục cho Chu Mộng Chỉ rồi trả cho cô một khoản thù lao hậu hĩnh, còn sai Kính Trạch phải để An Điềm tham gia dự án lớn của Tô Thị, thậm chí sau khi biết được thân phận của An An rồi, anh cũng không muốn cướp An An khỏi tay cô, rốt cuộc cô còn muốn gì nữa?
An Điềm, tôi đã cho cô tiền đền bù li hôn, chính cô không thèm nhận đấy chứ. Nếu cô có đưa ra yêu cầu gì thì tôi cũng sẽ đồng ý ngay mà không do dự.
Nhưng mà cô thì sao? Chẳng đưa ra yêu cầu gì cả, lúc nào cũng chỉ hận tôi, thù tôi.
An Điềm, ngoại trừ Mộng Chỉ ra thì tôi trước nay chưa bao giờ vì bất kì ai mà phải đau đầu thế này! Hơn nữa Mộng Chỉ cũng không hề không biết điều như cô!
Trong lúc Cố Thiên Tuấn đang vừa thắc mắc vừa bực tức trước thái độ của An Điềm thì anh chợt trông thấy có một người cao to từ phía xa đang đi đến chỗ của An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu.
Cố Thiên Tuấn nhíu mày, nhận ra người đó khá là quen. Phải rồi, ở Mỹ có một gia tộc rất hùng hậu và giàu có là gia tộc Hofstadter, dạo gần đây đang muốn mở rộng thị trường vào Trung Quốc, và tất nhiên người đầu tiên họ muốn hợp tác chính là Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn vì vậy cũng lịch sự mời con trai thứ hai của dòng họ Hofstadter là Leonard đến tham dự kỉ niệm ngày cưới của mình.
Nhưng Cố Thiên Tuấn không biết nhiều về anh chàng Leonard này, cũng không biết tính cách anh ta thế nào, vì vậy luôn giữ thái độ khách sáo với anh ta, dù sao dự án hợp tác với họ lần này cũng là một dự án nhỏ mà thôi.
Lúc này, Leonard đã bước đến ngay trước mặt Lâm Hiểu Hiểu và An Điềm, anh cầm một li rượu vang dừng ngay chỗ họ.
An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu đang trò chuyện rất vui vẻ, đột nhiên trông thấy một chàng trai nước ngoài xuất hiện, anh ta mặc bộ đồ vest màu xám bạc, bên trong chỉ mặc áo thun trắng đơn giản chứ không trịnh trọng chỉnh tề như những người khác.
Chàng trai ngoại quốc này rất cao, có lẽ ngang ngửa Cố Thiên Tuấn, An Điềm thấy anh ta có mái tóc vàng hơi dài, phần trên được buộc lại, phần dưới để thả tự nhiên, anh có một gương mặt thuần ngoại quốc với đường nét góc cạnh, đôi mắt xanh lục toát ra vẻ đắc ý và tự tin, dưới sống mũi cao là đôi môi luôn nở một nụ cười trông hơi đểu.
“Chào hai người đẹp.” Leonard lắc nhẹ li rượu vang trong tay, bắt đầu tán tỉnh An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu.
“An Điềm, tôi nói rồi mà, ngoài chị ba ra thì hai chúng ta là người đẹp nhất ở đây, đám tiểu thư nhà giàu, quý phụ danh tiếng gì đó, chúng ta đã đánh bại toàn bộ rồi. Vừa rồi có bao nhiêu người đến tán tỉnh chúng ta, giờ lại có thêm chàng Tây này nữa!” Lâm Hiểu Hiểu thì thầm vào tai An Điềm một cách đắc ý.
“Phải phải phải, đại tiểu thư, cô là đẹp nhất!” An Điềm lắc đầu, không quan tâm đến vẻ tự tin tràn đầy của Lâm Hiểu Hiểu.
Hai người to nhỏ một lúc rồi mới quay sang chào Leonard: “Chào anh.”
Truyện convert hay : Đô Thị Tu Tiên 5000 Năm