Tô Thanh Dương nhìn vào An Điềm đang vô cùng đau đớn mà không biết phải nói gì, chỉ cố hết sức an ủi An Điềm: “Anh Cố nhất định sẽ ổn thôi, tin tôi đi, An Điềm.”
“Phải! Cố Thiên Thiên chắc chắn sẽ ổn thôi. Anh ấy vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao anh ấy lại cứu tôi, cho nên anh ấy chắc chắn sẽ ổn thôi” An Điềm ngẩng phắt đầu lên, nước mắt đầm đìa nhưng vẫn cố mỉm cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Nhìn thấy dáng vẻ thất thần và buồn bã của An Điềm, Tô Thanh Dương không thể kìm lòng được nữa. Anh ghì đầu An Điềm lên vai mình khẽ nói: “An Điềm à, nếu khóc ra mà dễ chịu hơn thì cô cứ khóc đi.”
An Điềm không nói gì, cứ để mặc cho Tô Thanh Dương ôm như thế, vì cô đã không còn sức lực để làm gì cả. An Điềm nhắm mắt lại, những giọt nước mắt rơi xuống khóe miệng, thật mặn đắng.
Ngay lúc đó, một loạt tiếng bước chân dồn dập và hoảng hốt vang lên. Tô Thanh Dương chưa nhìn rõ là ai đã đến, chỉ nghe thấy một giọng nói hoảng loạn: “Thiên Tuấn! Thiên Tuấn đâu rồi?”
An Điềm nghe thấy giọng nói này liền ngay lập tức giật mình. Cô nhanh chóng đứng dậy nhìn về phía phát ra giọng nói, nhìn thấy Chu Mộng Chỉ đang mặc một chiếc áo choàng màu be, bước chân vội vã, vì thế đầu tóc cũng rối bù, cô ta nhìn quanh một lượt, sau đó chạy về phía bên này mà bước chân không vững.
Đi theo sau Chu Mộng Chỉ là Chu Hán Khanh với vẻ mặt đầy lo lắng.
An Điềm vội vàng đứng dậy đi đến, rồi gọi to với giọng điệu phức tạp: “Chị Cố!”
“Thiên Tuấn đâu rồi?” Chu Mộng Chỉ nhanh chóng chạy đến chỗ An Điềm, trợn to đôi mắt đẹp mà hỏi.
Khi Chu Mộng Chỉ đến đã nhìn thấy An Điềm đang gục vào lòng Tô Thanh Dương mà khóc, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét: Đã là lúc nào rồi! Thiên Tuấn đang nằm trong phòng mổ, vậy mà hai người họ lại còn nhàn nhã nói chuyện yêu đương!
“Anh Cố vẫn đang trong phòng mổ.” Tô Thanh Dương đi đến bên cạnh An Điềm, hơi nghiêng người về phía trước, định kéo An Điềm ra sau lưng để bảo vệ.
Còn Chu Mộng Chỉ nghe thấy Tô Thanh Dương nói vậy liền nhìn vào cánh cửa phòng mổ đang đóng kín.
Ba chữ “đang phẫu thuật” chói mắt bỗng đập thẳng vào mắt Chu Mộng Chỉ, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, Chu Mộng Chỉ loạng choạng như sắp ngã ngửa về phía sau.
“Mộng Chỉ, cẩn thận!” Chu Hán Khanh bước nhanh đến, đỡ lấy Chu Mộng Chỉ sắp ngã.
Chu Mộng Chỉ túm chặt lấy cánh tay của Chu Hán Khanh, như thể đó là nguồn sức mạnh duy nhất có thể giúp cô không gục ngã.
“Hán Khanh, em phải làm sao đây? Sáng nay Thiên Tuấn vẫn yên ổn, sao mới tối đã vào phòng mổ rồi? Em phải làm sao đây?” Chu Mộng Chỉ nhất thời hoảng hốt, không quan tâm đến việc có ai xung quanh mình không, đã gọi thẳng tên của Chu Hán Khanh chứ không thèm gọi là anh họ nữa.
“Em đừng lo, Mộng Chỉ!” Chu Hán Khanh siết chặt tay Chu Mộng Chỉ rồi đưa mắt ra hiệu cho cô đừng rối tung lên. “Bây giờ Thiên Tuấn vẫn đang trong phòng mổ, em không thể gục ngã được. Bây giờ mọi người đều đang có mặt ở đây, em nên hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.”
Câu “mọi người đều đang có mặt” của Chu Hán Khanh ngay lập tức làm cho Chu Mộng Chỉ hơi tỉnh táo lại. Cô ta nhanh chóng rút lại bàn tay đang bấu chặt cánh tay của Chu Hán Khanh ra, cố gắng đứng vững.
“Chị ba!”
Ngay khi Chu Mộng Chỉ định hỏi An Điềm đã xảy ra chuyện gì, Lâm Kính Trạch đã dẫn theo Lâm Hiểu Hiểu vừa băng bó xong bước nhanh đến.
“Kính Trạch!” Chu Mộng Chỉ vội quay lại nhìn Lâm Kính Trạch. “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Thiên Tuấn lại vào phòng mổ?”
“Đều tại em!” Lâm Kính Trạch vẫn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào với Chu Mộng Chỉ về toàn bộ sự việc này thì Lâm Hiểu Hiểu đã lập tức lên tiếng: “Hôm nay, anh trai em và anh ba cùng đến đón em về nhà, ai ngờ chiếc đèn chùm thủy tinh ở nơi quay phim bị rơi xuống, sắp rơi trúng em. Rồi An Điềm chạy đến cứu em, còn lúc đó anh ba ôm lấy An Điềm, đỡ giùm cô ấy những vỡ thủy tinh đó, cho nên mới bị thương nặng.”
Lâm Hiểu Hiểu còn chưa nói xong, Chu Mộng Chỉ đã liếc nhìn sang An Điềm. Đôi mắt mai xinh đẹp đó bất giác lóe lên một ánh nhìn hiểm độc. Cô ta mấp máy đôi môi nhỏ, gằn giọng chất vấn: “Thiên Tuấn, anh ấy vì cứu cô, nên mới bị thương?”
“Tôi…” An Điềm lập tức lùi về sau một bước, cô nhìn vào Chu Mộng Chỉ với ánh mắt hốt hoảng và áy náy. Lúc này, trong mắt của Chu Mộng Chỉ đang xen lẫn sự giận dữ, ghen tị, thậm chí cả một chút giết chóc…
“Có phải không? Trả lời tôi đi!” Chu Mộng Chỉ bất chấp cả hình tượng mà hét lên ầm ĩ.
Tiếng hét giận dữ này khiến tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một Chu Mộng Chỉ xinh đẹp, luôn lịch sự tao nhã lại cuồng loạn đến vậy.
An Điềm cắn chặt môi, cuối cùng cúi đầu xuống: “Tôi xin lỗi!”
Phải, người mà Cố Thiên Tuấn yêu nhất là Chu Mộng Chỉ, và người mà Chu Mộng Chỉ yêu nhất dĩ nhiên cũng là Cố Thiên Tuấn! Hai người họ gắn bó keo sơn nhiều năm qua, bây giờ lại vì mình mà khiến cho Cố Thiên Tuấn gặp phải sự cố. Chu Mộng Chỉ hét vào mặt cô là còn nhẹ, vẻ giận dữ và giết chóc trong mắt cũng còn nhẹ!
Nghe An Điềm nói “tôi xin lỗi”, Chu Mộng Chỉ ngây người ra, cuối cùng cười khẩy: “Nói vậy là, Thiên Tuấn thật sự vì cứu cô nên mới bị thương?”
“Chị ba, lúc đó Hiểu Hiểu rất sợ, chị đừng nghe nó nói vớ vẩn!” Sau khi bị sốc bởi dáng vẻ của Chu Mộng Chỉ, Lâm Kính Trạch nhanh chóng hoàn hồn lại, nhớ lại việc khi Cố Thiên Tuấn đến nơi quay phim mà không nói cho Chu Mộng Chỉ biết, anh cảm thấy rằng mình nên nói gì đó.
Anh nhanh chóng đi đến bên cạnh An Điềm, giải thích với Chu Mộng Chỉ: “Chị ba, tình hình lúc đó rất phức tạp. Thời gian quá ngắn, không ai kịp phản ứng cả. Tình hình lúc đó chỉ có anh ba thấy rõ nhất, nên chúng ta hãy đợi anh ba tỉnh dậy rồi hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”
“Cần gì phải hỏi nữa? Đúng như lời em nói còn gì!” Lâm Hiểu Hiểu đứng dậy khẳng định. “An Điềm là người đã cứu em, còn anh ba là người đã cứu An Điềm, vậy nên anh ba cũng là người đã cứu em.”
“Hiểu Hiểu!” Lâm Kính Trạch nhìn vào Lâm Hiểu Hiểu, trong mắt đầy vẻ cảnh cáo.
“Em…” Lâm Hiểu Hiểu ngay lập tức im lặng. Cô không biết tại sao anh trai mình lại nhìn mình bằng ánh mắt đó, nhưng cô cũng không dám nói gì thêm.
“Cô An, cô có thể làm cho Thiên Tuấn bất chấp mạng sống để cứu cô, đúng là tài giỏi lắm.” Chu Mộng Chỉ hoàn toàn không nghe thấy lời của Lâm Kính Trạch. Cô ta đã cố nhịn nhưng không thể kìm nén được nữa, trong giọng nói vẫn ẩn chứa chút lạnh lùng và sắc bén.
“Tôi xin lỗi. Thực sự rất xin lỗi.” An Điềm cúi thấp đầu xuống hết mức, không dám nhìn vào mắt Chu Mộng Chỉ.
Lúc trước, Cố Thiên Tuấn đã từng làm tổn thương cô. Nhưng từ giây phút Cố Thiên Tuấn ôm cô vào lòng, không để cho cô bị thương, An Điềm cảm thấy mình đã nợ Cố Thiên Tuấn.
Còn Chu Mộng Chỉ là vợ của Cố Thiên Tuấn, còn là người mà Cố Thiên Tuấn yêu nhất, anh ấy vì mình mà bị thương, nên Chu Mộng Chỉ có nói vài lời lạnh lùng với mình thì có sao? Dù bây giờ Chu Mộng Chỉ cho cô một cái tát, An Điềm cũng sẽ không nói gì.
“Cô cũng đâu biết mọi chuyện sẽ trở thành như thế này. An Điềm à, đừng quá tự trách mình.” Tô Thanh Dương nghiêng đầu sang nhìn An Điềm, cố gắng an ủi cô.
Truyện convert hay : Tiên Y Đế Phi