Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

chương 303

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Mộng Chỉ?” Cố Thiên Tuấn quay người lại, nhìn vào Chu Mộng Chỉ với vẻ mặt không biết gì rồi hỏi với giọng lo lắng. “Em đang nghĩ gì vậy? Anh thấy sắc mặt em không được tốt lắm.”

Chu Mộng Chỉ lập tức hoàn hồn lại. Cô ta điều chỉnh lại biểu cảm của mình rồi đi đến trước mặt Cố Thiên Tuấn.

Ngước đôi mắt mai tuyệt đẹp lên nhìn Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ mỉm cười dịu dàng: “Không, em không nghĩ gì cả. Vừa rồi bị chóng mặt, nên sắc mặt mới không tốt.”

“Vậy em mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Cố Thiên Tuấn ôm vai Chu Mộng Chỉ, dìu cô ta ngồi xuống trên ghế sofa.

“Em không sao. Thiên Tuấn à, anh không cần phải lo lắng.” Chu Mộng Chỉ nắm chặt hai tay của Cố Thiên Tuấn, nói với vẻ dạt dào tình cảm. “Thiên Tuấn à, anh làm việc cả ngày cũng mệt lắm rồi, có thể bắt đầu ăn tối được chưa?”

“Kêu chị Lý dọn thức ăn lên đi, anh đi rửa tay.” Cố Thiên Tuấn vỗ nhẹ vào tay Chu Mộng Chỉ và đứng dậy.

Chu Mộng Chỉ đưa mắt nhìn theo Cố Thiên Tuấn vào phòng vệ sinh, rồi ngay lập tức lạnh mặt với chị Lý đang đứng chờ bên cạnh: “Không nghe thấy Thiên Tuấn nói có thể bắt đầu bữa tối rồi à? Chị còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Vâng, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.” Chị Lý vội vàng gật đầu rồi chạy vào bếp.

Đến khi Cố Thiên Tuấn ngồi vào bàn ăn, chị Lý đã bày biện sẵn bữa ăn.

Chu Mộng Chỉ đứng dậy với vẻ nhiệt tình, múc cho Cố Thiên Tuấn một bát canh ngân nhĩ hạt sen. “Thiên Tuấn à, ăn canh trước đi, cho ấm cổ họng.”

“Được.” Cố Thiên Tuấn cầm lấy bát canh từ tay Chu Mộng Chỉ, uống ực một hơi rồi gật đầu với vẻ hài lòng. “Tay nghề của chị Lý dạo này có tiến bộ.”

Chu Mộng Chỉ thấy Cố Thiên Tuấn gật đầu hài lòng liền lập tức vui như mở hội: “Nếu anh thấy ngon, em sẽ bảo chị Lý hầm cho anh ăn mỗi ngày.”

“Không cần phải vậy đâu.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu. Nếu bảo anh hàng ngày phải về biệt thự, đối diện với bộ mặt của Chu Mộng Chỉ mà ăn cơm, anh thực sự sẽ bị khó tiêu.

Cố Thiên Tuấn mắng thầm xong thì nhìn Chu Mộng Chỉ nói. “Công việc anh rất bận, không thể về biệt thự thường xuyên. Ngược lại em đấy, phải thường xuyên ăn canh, tốt cho sức khỏe của em.”

“Vâng.” Chu Mộng Chỉ đáp lại một cách ngọt ngào. Cô ta vén tóc ra sau tai, nhìn vào Cố Thiên Tuấn với vẻ mong chờ. “Thiên Tuấn, anh thấy hôm nay em có gì khác không?” Hôm nay cô ta đã chăm sóc cơ thể từ đầu đến chân, còn nối tóc cho dài thêm, chính vì để mình trông đẹp hơn, có thể hấp dẫn Cố Thiên Tuấn hơn.

Bàn tay đang cầm bát canh ngân nhĩ của Cố Thiên Tuấn bỗng khựng lại, hai thái dương bắt đầu nhức nhối. Trước đây, Chu Mộng Chỉ luôn thích hỏi những câu hỏi này. Vào những khi cắt tóc mái, vẽ bộ móng mới, hoặc là đổi sang màu mắt mới, cô ta đều hỏi Cố Thiên Tuấn và bắt anh trả lời.

Trước đây, Cố Thiên Tuấn rất coi trọng Chu Mộng Chỉ. Vì vậy, một chút thay đổi của cô ta, anh đều có thể nhận ra.

Nhưng bây giờ, Cố Thiên Tuấn nghĩ rằng, trừ khi Chu Mộng Chỉ đổi thành một khuôn mặt khác, nếu không thì anh thực sự không nhìn ra được Chu Mộng Chỉ hiện tại và Chu Mộng Chỉ trước đây có gì khác nhau.

Cố Thiên Tuấn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa mắt mình nhìn vào Chu Mộng Chỉ và bắt đầu quan sát cô ta: Chiếc áo ngủ màu rượu vang đỏ để lộ hai xương quai xanh trắng nõn thanh tú, trên khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay có đôi mắt mai đẹp, lông mày lá liễu, mũi dọc dừa, và cả cái miệng nhỏ như quả anh đào.

Mái tóc đen mềm và sáng bóng, dùng chiếc kẹp tóc hình còn bướm màu xanh da trời mà Cố Thiên Tuấn mới mua để kẹp lại, thực sự đẹp như một bức tranh.

Song, chính con người trông vô cùng xinh đẹp này, sau lưng lại làm ra quá nhiều việc đen tối và kinh tởm.

Nghĩ đến đây, Cố Thiên Thiên gần như muốn phun hớp canh ngân nhĩ hạt sen đã uống vào miệng ra ngoài. Anh cố chịu một hồi, cuối cùng mới mỉm cười lặng lẽ.

Chỉ là, anh vẫn chưa nhìn ra được Chu Mộng Chỉ có gì khác so với bình thường.

“Thiên Tuấn, sao anh không trả lời? Anh không nhận ra à?” Chu Mộng Chỉ hơi cúi đầu xuống, õng ẹo đầy tức giận.

“Anh...” Cố Thiên Tuấn chỉnh lại cổ áo của mình, cả người cảm thấy rất khó chịu: Sao trước đây mình không nhìn thấy khi Chu Mộng Chỉ làm nũng, bộ dạng hóa ra lại đáng ghét đến thế?

Chu Mộng Chỉ thấy bộ dạng khó chịu của Cố Thiên Tuấn, cứ tưởng anh có phản ứng. Cô ta liền đưa bàn tay mềm mại ra đặt lên ngực Cố Thiên Tuấn, rồi từ từ lướt xuống dưới: “Hay là, chúng ta lên phòng, em sẽ từ từ nói với anh, em khác ở chỗ nào.”

Lúc đó, Cố Thiên Tuấn rất muốn quăng bát canh ngân nhĩ hạt sen xuống đất rồi bỏ đi. Nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, anh đã cố nhịn, chỉ có điều bàn tay đang cầm cái bát bất giác nổi lên những đường gân xanh.

Ngay khi Cố Thiên Tuấn không biết làm sao để từ chối Chu Mộng Chỉ, điện thoại của Cố Thiên Tuấn đột nhiên vang lên tiếng báo có tin nhắn đến.

Đôi chân mày đang nhíu chặt lại của Cố Thiên Tuấn ngay lập tức giãn ra. Anh vội đặt bát canh trong tay xuống, mỉm cười với Chu Mộng Chỉ: “Mộng Chỉ à, em đừng phá nữa. Anh muốn đọc tin nhắn trước.”

“Thiên…” Chu Mộng Chỉ còn chưa kịp nói gì, Cố Thiên Tuấn đã đứng dậy và lấy điện thoại ra khỏi túi áo vest.

Tuy nhiên, Cố Thiên Tuấn vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn thì hơi ngạc nhiên. Anh không ngờ rằng người gửi tin nhắn cho mình lại là cô Dương Thanh Lộ đã gặp vào hôm nay!

Nhưng mặc kệ vậy.

Cố Thiên Tuấn do dự một chút rồi nhìn vào Chu Mộng Chỉ với vẻ mặt nghiêm túc: “Mộng Chỉ à, công ty anh đột nhiên có việc gấp, nên anh phải về đó ngay.”

“Việc gấp gì mà gấp đến thế?” Chu Mộng Chỉ bán tin bán nghi, đôi mắt bất giác dừng lại ở cái điện thoại của Cố Thiên Tuấn.

“Thật đó, Mộng Chỉ. Anh phải đến công ty ngay.” Cố Thiên Tuấn nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Bây giờ anh không muốn ở cạnh Chu Mộng Chỉ một giây một phút nào nữa. Tin nhắn này đến thật đúng lúc! Vậy cứ lấy tin nhắn này làm lý do, quay về công ty tăng ca vậy!

Nghe nói mồi câu mà mình thả gần đây đã câu được một con cá lớn, về công ty đúng lúc có thể xem bộ dạng giãy giụa của con cá sắp chết này!

“Thiên Tuấn, anh đừng đi có được không?” Trong lòng Chu Mộng Chỉ bất giác hoảng loạn, bản năng của phụ nữ nói cho cô ta biết, những gì Cố Thiên Tuấn nói dường như không phải là thật.

“Mộng Chỉ, em phải hiểu chuyện, được chứ?” Cố Thiên Tuấn kiên nhẫn khuyên nhủ.

Anh vốn có thể diễn tốt hơn một chút nữa, không để cho Chu Mộng Chỉ nhận ra. Song, mong muốn tránh xa Chu Mộng Chỉ quá mạnh mẽ, đến mức làm cho Chu Mộng Chỉ nhận ra đôi chút.

“Thôi được, anh có việc gấp thì đi làm đi.” Chu Mộng Chỉ nhìn vào Cố Thiên Tuấn với ánh mắt nghiêm túc, rồi bước tới nắm lấy tay anh nói: “Nhưng em thấy cái áo vest của anh hơi bẩn rồi, hay anh thay bộ mới rồi hẵng đi.”

Cố Thiên Tuấn khựng lại rồi ngay lập tức đồng ý: “Được.” Đừng nói là thay bộ vest, chỉ cần được nhanh chóng rời khỏi đây, muốn anh làm gì cũng được.

Cố Thiên Tuấn nói rồi đặt điện thoại lên bàn, sau đó bước nhanh lên tầng hai.

Thấy bóng của Cố Thiên Tuấn đã biến mất, Chu Mộng Chỉ gần như bay đến cạnh bàn và cầm cái điện thoại lên.

Chu Mộng Chỉ nhanh chóng mở khóa điện thoại của Cố Thiên Tuấn. Tin nhắn mà Dương Thanh Lộ gửi cho Cố Thiên Tuấn liền xuất hiện trước mắt cô ta: Xin chào anh Cố, tôi là nhân viên đại diện lúc sáng, Dương Thành Lộ. Trăng hôm nay rất đẹp, tôi lại đang chạy bộ, sau khi chạy xong thì muốn đi xem phim. Không biết Cố tổng có rảnh không? Nếu có, hãy trả lời tin nhắn của tôi.

Cuối tin nhắn còn kèm theo một biểu tượng tinh nghịch.

Chu Mộng Chỉ cười lạnh lùng: Ả Dương Thanh Lộ này, đúng là không kìm chế được rồi mà. Ban ngày vừa gặp xong, tối đến liền bắt đầu ra tay rồi!

Sau khi Chu Mộng Chỉ cười khẩy, cô ta bỗng cảm thấy ngực mình đau như xé: Nhưng sao Thiên Tuấn lại trở nên như vậy? Mặc dù anh ấy không trả lời Dương Thanh Lộ là muốn đi xem phim cùng, nhưng anh ấy đã bỏ mặc mình vào bữa tối, nôn nóng muốn rời đi. Không phải đi gặp Dương Thanh Lộ thì đi gặp ai?

Cả người bỗng run lên bần bật, Chu Mộng Chỉ siết chặt cái điện thoại trong tay, sau đó tiếp tục bấm điện thoại của Cố Thiên Tuấn. Đã xem điện thoại của Cố Thiên Tuấn rồi, vậy thì xem cho đã luôn!

Cô ta muốn xem thử, trong máy của Cố Thiên Tuấn còn có thông tin liên lạc của người phụ nữ nào khác không!

Ngay khi Chu Mộng Chỉ định xem lịch sử những người đã liên lạc gần đây, từ tầng hai bỗng vang lên tiếng bước chân đi xuống của Cố Thiên Tuấn.

Chu Mộng Chỉ vội bật điện thoại sang chế độ chờ, vừa định đặt điện thoại lại trên bàn thì Cố Thiên Tuấn đã xuống tới nơi.

Lúc này, mắt của hai người gặp nhau, nhưng trong lòng mỗi người đều âm thầm nổi dậy cuồng phong bão táp.

Truyện convert hay : Bất Bại Kiếm Thần

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio