“An Điềm, xin lỗi, thật sự xin lỗi, lúc trước là tôi đã sai rồi, cô tha thứ cho tôi đi được không?” Trong lúc An Điềm đang suy nghĩ thì Lâm Hiểu Hiểu vẫn liên tục xin lỗi.
“Hiểu Hiểu, không cần xin lỗi liên tục như vậy.” An Điềm cười nhẹ nhàng với Lâm Hiểu Hiểu bên kia đầu dây, “Những việc đã qua thì cứ cho nó qua đi.”
Lâm Hiểu Hiểu cầm máy chợt sững người, giọng nói lập tức mừng đến mức có hơi chói tai, “Có thật không, cô thật sự tha thứ cho tôi rồi sao?”
“Đừng có nói là tha thứ hay không.” An Điềm lắc đầu, “Tôi lúc trước cũng chưa từng trách cô, chỉ là, sau khi xảy ra những chuyện đó, tôi không biết phải dùng thái độ gì để đối diện với cô, cho nên mới không liên lạc với cô thôi. Nhưng bây giờ cô đã chủ động gọi điện thoại cho tôi, mà tôi thì cũng đã nghĩ thông rồi!”
An Điềm biết rõ, con người ta sống trên đời này không thể nào khiến cho tất cả mọi người đều thích mình được, cho dù bạn có làm gì thì cũng sẽ có người chỉ trỏ mà thôi, vậy nên, nếu người nào đối địch với An Điềm thì cô cũng sẽ không do dự mà ra mặt phản kích. Đối với tất cả những người ghét mình và mình ghét, cứ một người sẽ tính sổ một người, An Điềm tuyệt đối sẽ không nhún nhường cầu toàn, sẽ không vì để cho mọi người yêu thích mà làm những việc trái với ý nguyện của mình.
Đời người chỉ có một, chỉ cần đảm bảo luôn tuân thủ theo trật tự xã hội thì ai mà không có quyền được sống vì bản thân mình?
Vậy nên, khi cần tấn công thì tấn công, khi cần tha thứ thì tha thứ, một cuộc đời như vậy thì mới không cảm thấy có quá nhiều gánh nặng và mệt mỏi.
Lâm Hiểu Hiểu là người mà cô đã xem là bạn rồi, vậy nên, làm lành với cô ấy chính là một lựa chọn tốt nhất. Nghĩ đến đây, An Điềm liền cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
“Đúng! Những việc đã qua thì cứ cho nó qua đi!” Giọng nói vui vẻ của Lâm Hiểu Hiểu vang lên bên tai An Điềm, “Chúng ta sẽ mãi là những người bạn thân không bao giờ xa rời!”
“Ừ.” An Điềm nhấp một ngụm nước trái cây, cảm thấy ánh nắng bên ngoài như rực rỡ hơn.
“Phải rồi, An Điềm, trong khoảng thời gian chúng ta không liên lạc với nhau, cô sống vẫn tốt chứ?” Lâm Hiểu Hiểu quan tâm hỏi han.
“Chẹp, cũng khá tốt!” An Điềm nhếch mép, bắt đầu nhớ lại những việc đã xảy ra trong thời gian qua, cô đã tham gia nhóm dự án hợp tác, được làm công việc mà mình yêu thích, được bậc thầy Trương Hiển Hy hướng dẫn, giúp cô có thêm nhiều kinh nghiệm thiết kế, cô và Doanh Doanh làm việc với nhau rất vui vẻ, còn quen được người bạn mới là Thẩm Sở Hà.
Điều quan trọng nhất là, An Điềm nhận thấy mối quan hệ giữa cô và Cố Thiên Tuấn, càng lúc càng gần gũi hơn…
Nhớ lại chuyện hôm đó Khưu Doanh Doanh nói với cô rằng đã trông thấy Chu Mộng Chỉ ôm ấp một người đàn ông khác, rồi lại nhớ đến những lời kì lạ mà sáng nay Cố Thiên Tuấn đã nói với mình, trong lòng An Điềm bắt đầu cảm thấy rối loạn.
Thật ra, nghĩ đến những việc Chu Mộng Chỉ gây ra cho mình bốn năm trước và việc Cố Thiên Tuấn đã phản bội mình, An Điềm đã không còn cảm thấy áy náy gì với cô ta nữa.
Tuy nhiên, An Điềm lại không biết việc mình tha thứ cho Cố Thiên Tuấn như vậy rốt cuộc có đúng hay không nữa, ngoài ra, chuyện anh định nói với cô trước khi đi rốt cuộc là chuyện gì?
An Điềm mím môi, bắt đầu mong chờ ngày mai mau đến.
“Ôi, nhưng mà tôi thì lại sống không tốt chút nào!” Lâm Hiểu Hiểu vừa nghe An Điềm nói như thế thì lập tức thấy ghen tị, “Từ sau khi tôi làm chuyện có lỗi với cô thì đã bị anh và bố nhốt trong nhà, không được đi đâu hết! Dạo gần đây mới chịu thả tôi ra, tôi đã lâu lắm rồi không được đi chơi đây này!”
“Vậy cô có thể rủ bạn cô ra ngoài chơi mà.” An Điềm tốt bụng đưa lời khuyên.
“Bạn của tôi chính là cô mà!” Lâm Hiểu Hiểu đột nhiên cao giọng, “An Điềm, hay là cô đi chơi với tôi đi! Chúng ta đã lâu lắm rồi không gặp nhau mà, gặp tôi chút đi!”
“Chuyện này…” An Điềm thấy hơi khó xử, “Thật ra, giờ tôi đang không tiện lắm.”
“Không tiện lắm?” Lâm Hiểu Hiểu quan tâm hỏi, “Có phải cô bị ốm rồi không? Cô vẫn còn ở chỗ cũ chứ? Tôi đến nhà thăm cô được không?”
“Chậc, không cần đâu!” An Điềm lập tức từ chối, tuyệt đối không được để Lâm Hiểu Hiểu biết chuyện cô đang ở nhà Cố Thiên Tuấn được, “Cô không cần đến thăm tôi đâu!”
Thấy An Điềm từ chối, giọng của Lâm Hiểu Hiểu liền xìu đi, cô khựng một lát rồi nói, “An Điềm, có phải cô vẫn chưa tha thứ cho tôi không? Cho nên mới không muốn đi chơi với tôi, cũng không muốn tôi đến nhà cô.”
“Không phải đâu!” An Điềm không phải là chưa tha thứ cho Lâm Hiểu Hiểu, mà là tình cảnh hiện giờ không cho phép Lâm Hiểu Hiểu đến gặp cô! Vì hiện giờ cô và Cố Thiên Tuấn vẫn chưa có danh phận gì.
“Nhưng mà tôi cứ cảm thấy cô rất xa cách với tôi, An Điềm, cô đối xử với tôi như vậy, tôi buồn lắm đấy…”
An Điềm nghe thấy giọng nói thiểu não của Lâm Hiểu Hiểu thì đành nhượng bộ: “Vậy tôi sẽ đi dạo phố với cô, cô nói thời gian và địa điểm đi, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
“Ừ ừ!” Lâm Hiểu Hiểu lập tức phấn chấn trở lại, “Hay là chúng ta gặp nhau hôm nay luôn đi! Bây giờ là trưa rồi, lát nữa chúng ta gặp nhau, sau khi đi dạo phố thì cùng đi uống trà chiều!”
“Thôi được.” An Điềm gật đầu, cuối cùng đồng ý.
“Phải rồi, An Điềm, tôi cũng lâu lắm rồi không được gặp An An, hay là cô đưa An An cùng đi luôn đi!”
“Đưa An An cùng đi luôn à?” An Điềm lại thấy khó xử, “Tôi không biết An An có muốn cùng đi với tôi hay không nữa.”
“Trẻ con thì biết gì? Cô cứ đưa nó đi cùng không phải là được sao? Việc gì phải hỏi ý kiến của nó chứ?” Lâm Hiểu Hiểu thắc mắc nói.
An Điềm có hơi không đồng ý với câu nói của Lâm Hiểu Hiểu, trẻ con cũng là một cá thể độc lập, phụ huynh hoặc người lớn phải tôn trọng thì trẻ con mới có phẩm chất cá tính tốt hơn được!
Nhưng dù có không đồng ý thì An Điềm cũng không nói gì, chỉ gật đầu: “Vậy lát nữa tôi sẽ hỏi An An.”
“Được!” Lâm Hiểu Hiểu lập tức đồng ý, sau đó nói thời gian và địa điểm hẹn rồi cúp máy.
An Điềm đặt điện thoại xuống rồi bước đến trước cửa phòng An An, gõ cửa phòng cậu: “An An, mẹ vào nhé?”
“Mẹ vào đi!” An An vừa chơi xếp gỗ vừa nói vọng ra ngoài.
An Điềm đẩy cửa, từ từ ngồi xuống bên cạnh An An: “An An à, chiều nay mẹ sẽ đi dạo phố với dì Hiểu Hiểu, con có đi không?”
“Con không đi đâu!” An An vừa nghiêm túc chơi xếp gỗ vừa nói, “Dì Hiểu Hiểu không phải đã nghỉ chơi mẹ từ lâu rồi sao? Sao bây giờ đột nhiên lại gọi điện cho mẹ? Có khi nào sẽ gọi sói đến ăn thịt mẹ không?”
“Thằng bé này, con nói lung tung gì vậy?” An Điềm xoa đầu An An nói, “Nếu con đã không muốn đi thì mẹ cũng không ép. Chiều nay mẹ sẽ đi dạo phố với dì ấy, con ở nhà phải ngoan nhé.”
“Vâng!” An An gật đầu, sau đó nhìn một lượt mớ đồ chơi trong phòng rồi nói đầy hào sảng, “Con phải chơi hết tất cả đồ chơi mà chú Cố mua cho con đã!”
“Được, cố lên!” An Điềm mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng An An.
Khi An Điềm vừa trang điểm xong thì cũng đã sắp đến giờ hẹn với Lâm Hiểu Hiểu. Cô đứng dậy, bước đến phòng để đồ cạnh phòng ngủ, chọn ra một bộ váy và một đôi giày.
Thật ra, An Điềm cũng không biết Cố Thiên Tuấn mua mấy bộ đồ trong phòng để đồ này từ khi nào nữa, cô thấy số đo của tất cả quần áo giày dép ở đây đều đúng với số đo của cô.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Đô Thị Tiên Đế