Chương
“Trời sáng rất nhanh. Chốc nữa thôi chúng ta được xuống núi rồi.” Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng nói.
“Vâng.” Tề Mẫn Mẫn trong lòng cảm thấy khó chịu.
Rời khỏi nơi ông ngoại từng sống, rời khỏi nơi cô mất đi bé con, cô cảm giác tim mình như bị cái gì đâm vào, đau đến ứa mồ hôi lạnh.
“Ngày giỗ sang năm chúng ta sẽ lại đến..” Hoắc trì Viễn nghẹn ngào nói.
Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu:”Đến thăm ông ngoại và….bé con của chúng ta.”
Nói xong, nước mắt lại dàn dụa.
Hoắc trì Viễn không nói gì, chỉ cố gắng trấn tĩnh lại ôm chặt Tề Mẫn Mẫn. Vừa rồi ý anh cũng là muốn sang năm quay lại thăm ông ngoại và bé con.
Ông trời thật keo kiệt với bọn họ, chỉ cho bọn họ vui mừng vài ngày, rồi lại cướp đi báu vật đó.
………………
Tề Bằng Trình rửa mặt xong, đứng ngoài cửa nhẹ giọng hỏi:”Hoắc trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn đã ngồi ngồi dậy được chưa?”
“Chưa.” Hoắc trì Viễn đáp lại “Ba, Tề Mẫn Mẫn còn hơi sốt.”
Nghe Hoắc trì Viễn nói, Tề Bằng Trình bất chấp trốn tránh, sốt ruột đẩy cửa bước vào:”Bảo bối, con khó chịu ở đâu?”
“Đau bụng, đầu choáng váng, toàn thân vô lực.” Tề Mẫn Mẫn yếu ớt trả lời. Cô cảm giác yết hầu khô khốc, lúc nào cũng buồn nôn.
“Còn không mau rót nước cho Tề Mẫn Mẫn?” Tề Bằng Trình ôm Tề Mẫn Mẫn dậy, căm tức ra lệnh cho Hoắc trì Viễn.
Cậu ta là bác sĩ, chẳng lẽ không biết bệnh nhận phát sốt sẽ bị khát nước hay sao?
“Ba, con vừa uống nươc rồi. Uống rất khó khăn. Ba đừng trách Hoắc trì Viễn. Chân anh ấy bị thương mà còn phải chăm sóc con cả đêm.” Tề Mẫn Mẫn nắm tay Tề Bằng Trình, làm nũng kháng nghị.
Tề Bằng Trình bất đắc dĩ thở dài:”Quả nhiên là con gái lớn rồi.”
“Ba!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt nhìn Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn đỡ Tề Mẫn Mẫn, lo lắng hỏi: “Em có thể cố được không? Nếu không chúng ta ở lại thêm một ngày nữa!”
Tề Mẫn Mẫn yếu ớt lắc đầu: “Mọi người chờ con một chút!”
Hoắc trì Viễn khó hiểu nhìn Tề Mẫn Mẫn, nghe lời đứng tại chỗ chờ đợi.
Tề Mẫn Mẫn đi ra gian ngoài, gỡ bức ảnh gia đình trên tường xuống, lấy tay lau mặt kính, chua xót nói: “Em muốn mang nó đi. Lúc nhớ, em có thể lấy ra ngắm!”
Hoắc trì Viễn đau lòng tiến lên, ôm bả vai Tề Mẫn Mẫn: “Được rồi, em muốn mang cái gì đi, anh sẽ lấy giúp em!”
“Không, chỉ có cái này thôi!” Tề Mẫn Mẫn khàn giọng trả lời.
Tề Bằng Trình ảm đạm nắm chặt quả đấm. Ông có thể hiểu được con gái yêu quý, nhớ nhung ông ngoại như thê snào.
A Thập Khố mang hành lý lên xe xong, quay trở lại nói với mọi người: “Đi thôi, nếu không sẽ trễ giờ bay mất!”
Trác Liệt đỡ cánh tay Hoắc trì Viễn, quan tâm hỏi: “Em rể, chân cậu có tự đi được không vậy?”
“Được mà! Thuốc dán này rất hiệu quả. Qua một đêm không cảm thấy đau nữa!” Hoắc trì Viễn tránh khỏi cánh tay của Trác Liệt, cố gắng kiên trì tự đi.