Chương
“Đặt em xuống, chân anh còn đang bị thương.” Tề Mẫn Mẫn giãy dụa, chính mình tự đi lên giường, kéo chăn đắp lên người: “Hoắc trì Viễn, không cần gọi em, em tỉnh ngủ sẽ đi xuống.
“Uhm.” Hoắc trì Viễn lấy tay sờ Tề Mẫn Mẫn, phát hiện trán cô lại có chút nóng, liền nhíu mi: “Em ngủ trước đi, chốc nữa anh gọi xuống uống thuốc.”
“Uhm.” Tề Mẫn Mẫn mệt mỏi gật đầu, liền mơ màng đi ngủ.
Hoắc trì Viễn bưng bát xuống lầu, nhìn thấy Hoắc Nhiên đã nói: “Thuốc buổi tối em đưa cũng tốt, Tề Mẫn Mẫn vẫn chưa hết sốt.”
“Anh, mẹ bảo đưa chị dâu đi kiểm tra.” Hoắc Tương nhắc nhở Hoắc trì Viễn.
“Cô ấy chưa hết sốt, chờ chiều cô ấy tỉnh ngủ rồi đi.”
“Anh, anh cũng đừng tự trách nữa. Đứa bé kia dù sao cũng chưa có hình thành. Anh cứ coi nó như một ít máu. Nghĩ thông suốt một chút! Chị dâu nhỏ vẫn còn cần anh chiếu cố.”
“Cảm ơn!” Hoắc trì Viễn ngồi trên sô pha, thanh âm khàn khàn nói cảm tạ.
Hoắc Nhiên nói thoải mái, nhưng thực tế làm được như vậy rất khó.
Coi baby chỉ như một ít máu?
Làm như thế nào đây?
Tuy đứa trẻ còn chưa có hình thành, nhưng nó thực sự là một sinh mệnh.
Bà nội Hoắc đau lòng thở dài: “Tiểu Nhiên, cháu đi làm đi. Đừng ở chỗ này làm phiền anh trai cháu. Để cho cho thằng bé được yên tĩnh.”
“Vậy con đi đây!” Hoắc Nhiên tiến lên, ôm lấy bà nội Hoắc, hôn một cái trên mặt bà.
Bà nội Hoắc vui vẻ nở nụ cười. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc Tương buông tài liệu trong tay ra, nhảy đến trước mặt Hoắc Nhiên, ôm lấy cánh tay của anh nói: “Anh hai, em đi nhờ xe anh.”
“Không phải em có xe sao?” Hoắc Nhiên không hiểu nhìn Hoắc Tương. Con bé này nếu không có việc gì thì chưa từng ngồi xe của anh, bây giờ lại nói ngồi xe anh khiến anh sợ hãi.
“Xe của em ngày hôm qua bị tróc sơn nên đưa đi sửa rồi.” Hoắc Tương vô nại nhún vai, “Chẳng thế thì anh nghĩ em nguyện ý ngồi xe của anh sao?”
“Xe của em ngày hôm qua đưa đi sửa rồi?” Hoắc Nhiên không vui trừng to mắt.
“Đúng! Sao vậy?” Hoắc Tương vô tội nháy đôi mắt đẹp, “Không thể sao?”
“Em mang xe đi sửa ngày hôm qua, vậy tối qua em làm loạn cái gì thế?” Hoắc Nhiên bất mãn vỗ vào cái ót Hoắc Tương.
“Em là muốn nhìn xem anh thực sự có nhận thức đúng tình cảm của mình đối với Giai Tuệ hay không. Cũng sợ cái tính tình phong lưu thành tính của anh sẽ làm hỏng con gái nhà người ta!” Hoắc Tương nghịch ngợm thè lưỡi trêu Hoắc Nhiên.
“Đúng là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi như vậy!” Hoắc Nhiên cầm lấy chìa khóa trên bàn, một bên lắc đầu một bên đi ra ngoài.
“Anh hai, anh đi chậm thôi!” Hoắc Tương chạy tới, bám lấy người Hoắc Nhiên, sợ anh bỏ cô chạy mất.
“Cách xa anh một mét!” Hoắc Nhiên đẩy cánh tay Hoắc Tương ra, bá đạo ra lệnh.
” Không!” Hoắc Tương gắt gao ôm chặt lấy cánh tay Hoắc Nhiên, theo sát anh đến bên cạnh BMW “Anh không ném em đi được đâu!”