Chương
Nếu anh không để Tề Mẫn Mẫn đi nhặt cành cây, thì bi kịch này sẽ không xảy ra.
Trong lòng anh tràn ngập tự trách.
Đều tại anh không bảo vệ Tề Mẫn Mẫn thật tốt!”
“Việc đã đến nước này, đau khổ đến đâu cũng vô ích. Con nên cân nhắc kỹ xem nên làm thế nào bây giờ?” Chu Cầm nghiêm túc nhìn con trai.
“Mẹ, mẹ có ý gì?” Hoắc trì Viễn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn mẹ mình đang hết sức bình tĩnh.
“Nếu con bé không thể sinh con nối dõi cho con, tài sản của con tương lai sẽ giao cho ai?” Chu Cầm vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến khác thường. Có lẽ bởi vì làm bác sĩ, đã chứng kiến rất nhiều người vì không thể sinh con mà tranh cãi ầm ĩ kiện tụng nhau, bà bình tĩnh như thể đang bàn luận về một chuyện không quan trọng.
“Mẹ đừng bắt con phải ly hôn! Đời này, con chỉ có một người vợ là Tề Mẫn Mẫn! Nếu mẹ ép con con sẽ mang hết tất cả tài sản ra ngoài!” Hoắc trì Viễn nói xong, liền phẫn nộ đứng dậy.
Chu Cầm không hề tức giận, ngược lại còn tươi cười. Bà giữ chặt lấy cánh tay con trai, kéo anh ngồi xuống.
“Mẹ nói ép con ly hôn hồi nào? Mẹ chính là muốn hỏi. Dù sao trên thế giới này có rất nhiều người đàn ông để ý đến chuyện vợ mình không thể sinh con. Mẹ không biết con mẹ có nằm trong số những người phàm tục đó không.” Chu Cầm thoải mái cười nói.
“Không phải! Con tuyệt đối không phải là loại đàn ông tầm thường đó! Chúng con không có con không sao cả, sau này Tiểu Nhiên và Tiểu Tương sẽ có. Mẹ, cho dù Tề Mẫn Mẫn thật sự không thể sinh con, con cũng sẽ không vứt bỏ cô ấy. Công cụ sinh đẻ có nhiều, nhưng người yêu thì khó tìm.” Hoắc trì Viễn vô cùng nghiêm túc nói. “Mẹ, chuyện này trăm ngàn lần đừng để cho Tề Mẫn Mẫn biết được, con không muốn cô ấy phải chịu đựng gánh nặng này nữa.”
“Biết rồi.” Chu Cầm gật đầu một cái, “Mẹ rẩ muốn làm bà nội. Con yên tâm, mẹ sẽ tận lực điều trị cho con bé. Nói không chừng có thể có kỳ tích.”
“Mẹ, con cảm ơn mẹ!” Hoắc trì Viễn vô cùng cảm kích nói. “Con đi thăm Tề Mẫn Mẫn.”
“Đi đi! Còn hơn một tiếng nữa mẹ mới tan làm.” Chu Cầm vẫy vẫy tay, đạm mạc nói.
Hoắc trì Viễn đi ra khỏi văn phòng của mẹ mình, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang đi ra từ toilet, lập tức đi đến đỡ lấy nàng.
“Mẹ nói gì không anh?” Tề Mẫn Mẫn bồn chồn hỏi.
Hoắc trì Viễn thoải mái cười cười:”Mẹ nói không có việc gì, chỉ là bị lạnh, cho nên về em vẫn phải uống thuốc bắc!”
“A? Vẫn phải uống nữa sao?” Tề Mẫn Mẫn nghe Hoắc trì Viễn nói, lập tức há hốc miệng.
“Cơ thể bị trúng gió độc, uống thuốc bắc vào mới khỏi được.” Giọng nói Hoắc trì Viễn vô cùng mềm mại, dường như sợ lỡ dọa Tề Mẫn Mẫn.
“Được rồi!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn Hoắc trì Viễn, “Vậy anh phải mua cho em thật nhiều quả ngọt!”
“Không thành vấn đề!” Hoắc trì Viễn cưng chiều nhéo cái má tái nhợt cra Tề Mẫn Mẫn, trong mắt dịu dàng như làn nước.” Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Sao anh có thể để em chịu khổ được?”
“Hoắc trì Viễn, em sẽ không bị bệnh gì đúng không? Em có lên mạng tra rồi, nói sảy thai không cẩn thận sẽ bị vô sinh.” Tề Mẫn Mẫn có chút bất an nói.
“Không phải em không có việc gì hay sao? Mẹ nói mà em cũng không tin?” Hoắc trì Viễn nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn, giống như đang bực mình.