Chương
“Yêu vợ mới có thể như thế. Rất giống với anh.” Tề Mẫn Mẫn cầm tay Hoắc trì Viễn ở dưới bàn, cười nói.
Bởi vì có Hoắc trì Viễn, cô mới có thể nhanh chóng khôi phục, không còn bị đau khổ hành hạ.
Tuy đáy lòng vẫn có thương tích, vẫn có đau đớn, nhưng cô có thể kiên cường cười đối với nghịch cảnh.
Này tất phải quy công lao cho sự che chở và chăm sóc của Hoắc trì Viễn.
Hoắc Nhiên kéo cằm, bất mãn kháng nghị: “Ba, anh, hai người có thể đừng ân ái trước mặt những người độc thân như chúng con không.”
“Hâm mộ sao? Mau thanh toán!” Hoắc Tương cười nói.
“Đề nghị không tồi! Đáng tiếc không đúng đối tượng!” Hoắc Nhiên cầm chén rượu lên đưa tới trước mặt Hoắc Hoài Lễ, “Đả đảo! Hôm nay không say không về!”
“Rượu ngon như vậy không phải là để cho con giải sầu.” Hoắc Hoài Lễ cười né tránh.
Hoắc Nhiên bất mãn gõ lên bàn kháng nghị:”Mọi người bắt nạt con! Ngay cả rượu cũng không cho con uống! Con là được nhặt về sao?”
“Đúng! Con là do mẹ ôm từ cô nhi viện về.” Chu Cầm cười cười, nói như thật.
“Mẹ, sao đến cả mẹ cũng bắt nạt con?” Gương mặt của Hoắc Nhiên nhăn nhó, đáng thương chớp chớp mắt.
Hoắc Tương cầm chiếc đũa gõ vào đầu Hoắc Nhiên:”Làm bộ làm tịch! Anh nghĩ bọn em lần đầu tiên biết đến anh sao?”
Hoắc Nhiên ôm đầu, bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc Tương:”Nhóc Tương, em có biết cái gì gọi là tôn trọng bề trên không?”
“Em chỉ biết anh là đồ dở hơi!” Hoắc Tương ngẩng cao đầu cười nói.
“Được rồi! Hai đứa cháu đứa nào cũng dở hơi!” Bà nội Hoắc rốt cuộc cũng lên tiếng, ngăn cản hai anh em đấu võ mồm.
Hoắc trì Viễn nhận lấy bình rượu trong tay ba, tự rót cho mình:”Ba, ba hôm nay cũng phải không say không về.”
Hoắc Hoài Lễ liếc nhìn vợ một cái, thấy bà không tức giận, liền vui vẻ cười nói:”Được! Hai ba con ta cụng chén!”
“Còn có con!” Đến lượt Hoắc Nhiên nâng chén. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc trì Viễn cười to rót đầy cho anh:”Làm sao có thể thiếu chú?”
Hoắc Hoài Lễ nhìn mẹ mình, cung kính nói:”Mẹ, mẹ có muốn hay không cũng nên uống một ly. Rượu này giúp lưu thông máu.”
“Mẹ nghe con, cho mẹ một chén nhỏ!” Bà nội Hoắc mặt mày hớn hở.
Hoắc trì Viễn lập tức đứng lên, rót một ly cho bà nội.
Tề Mẫn Mẫn nhìn chén rượu trước mặt mọi người đều đã được rót đầy, liền điềm đạm đáng yêu nhìn Hoắc trì Viễn.
“Của em là sữa nóng!” Hoắc trì Viễn đón lấy sữa nóng trong tay người giúp việc, đưa đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn tỏ vẻ đáng thương chu miệng:”Hóa ra người đáng thương nhất hôm nay không phải là anh Hoắc Nhiên mà là em!”
“Chờ đến khi em tẩm bổ cho người ngợm béo tốt, muốn không say không vể anh cũng không cản em. Nhưng giờ thì không được!” Hoắc trì Viễn ngồi xuống trước mặt Tề Mẫn Mẫn, vô cùng nghiêm túc nói.