Chương
“Anh sai rồi! Tha thứ cho anh có được không?” Hoắc Nhiên đưa cô vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô xong, liền nhỏ giọng hỏi.
“Không!” Vương Giai Tuệ bất mãn xoay người, đưa lưng về phía Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên thở dài, đóng cửa xe lại, vòng ra ngoài vòng vào ghế bên kia.
Vương Giai Tuệ thấy anh ngồi vào, lập tức xoay người ra ngoài, đưa cái lưng lạnh lẽo về phía Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên nắm tay cô, ra sức đánh vào mặt mình:”Anh không tuân thủ lời hứa! Anh nên đánh!”
Vương Giai Tuệ ấm ức quay người lại, rút tay ra:”Còn có ba quy định….”
“Đều do bầu không khí lúc đó quá tốt. Anh không kiềm chế được.” Hoắc Nhiên lập tức gia hai tay lên đầu tư thế đầu hàng:”Anh sai rồi! Cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”
“Cơ hội gì? Anh còn muốn tái phạm sao?” Vương Giai Tuệ bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
Quan hệ bạn bè bình thường, mà giờ lại trở nên mờ ám không rõ ràng.
Cô chán ghét loại quan hệ này!
Cô cảm thấy chính mình hình như cũng trở nên không đứng đắn rồi!
Trong lòng rõ ràng yêu Ninh Hạo, nhưng Hoắc Nhiên đến gần cũng không chán ghét.
“Cơ hội được làm bạn bè bình thường.” Hoắc Nhiên vô cùng thành khẩn nói.
“Nếu tôi lại tin tưởng tên lang băm hư anh, tôi đúng là đần đồn!” Vương Giai Tuệ lạnh lùng hừ một tiếng.
“Xem ra không thể phạm sai lầm được nữa. Một lần bất tín vạn sự không tin.” Hoắc Nhiên tội nghiệp nhìn Vương Giai Tuệ, thở dài nặng nề.
Vương Giai Tuệ tức giận đánh vào ngực Hoắc Nhiên:”Anh mới vi phạm có một lần hay sao?”
“Hai lần? Ba lần?” Hoắc Nhiên nắm cổ tay Vương Giai Tuệ, nghiêm túc nói, “Quá tam ba bận. Anh cam đoan sẽ không tái phạm lần thứ tư!
Thái độ của Hoắc Nhiên khiến cho Vương Giai Tuệ nguôi giận một nửa.
“Vậy nếu anh vi phạm lần thứ tư thì sao?” Vương Giai Tuệ không tin tưởng nhìn Hoắc Nhiên.
Từ trước đến nay anh đều không kiềm chế được, sao có thể thành thật làm bạn bè bình thương đươc?
“Em bắt nạt lại anh là được rồi!” Hoắc Nhiên trêu chọc cười rộ lên.
Vương Giai Tuệ tức đến đỏ bừng mặt, mở cửa xuống xe.
Hoắc Nhiên đuổi theo nắm chặt cánh tay Vương Giai Tuệ, không ngừng nói xin lỗi:”Vừa rồi anh chỉ đùa thôi.”
Vương Giai Tuệ nhăn mặt, nhìn về phía trước, không thèm để ý đến Hoắc Nhiên.
“Vào trong xe đi. Anh đưa em về nhà!” Hoắc Nhiên thở dài nói.
“Đợi chút!” Nghe Hoắc Nhiên Nói, Vương Giai Tuệ nhớ tới đám Tề Mẫn Mẫn có lẽ vẫn đang chờ họ ở quán bar, lập tức nói với Hoắc Nhiên.”Tôi muốn báo với Tề Mẫn Mẫn một tiếng.”
“Không cần. Chị ấy vừa nhắn cho anh nói bọn họ đã về nhà rồi, chúng ta không cần quay lại quán bar nữa” Hoắc Nhiên trả lời ngay.
Nếu không phải nhận được tin nhắn của Tề Mẫn Mẫn, anh sẽ không vội vàng đuổi theo cô, làm cho cô thiếu chút nữa vượt đèn đỏ bị xe đụng.
“Ừm.” Vương Giai Tuệ bước đi, nói với Hoắc Nhiên:”Đưa tôi về nhà.”