Chương
“Hai kẻ dở hơi nhà chúng tôi còn không giống vậy sao? Con lớn không khỏi mẹ.” Chu Cầm thanh nhã cười nói.”Người làm cha mẹ như chúng ta cũng chỉ có thể lo lắng suông.”
“Thật đúng là như vậy.” Ứng tiên sinh thở dài.”Chúng ta vì con cái mà hao tổn tâm trí…”
Hoắc Hoài Lễ vỗ vỗ bả vai Ứng tiên sinh, cổ vũ nói: “Lão Ứng, nghĩ thông suốt một chút! Tôi nhìn Ứng Mẫn lớn lên từ nhỏ. Y thuật của con bé tại thành phố A vô cùng nổi tiếng. Chỉ cần chuyện này bình an qua đi, phục chức không còn là vấn đề.”
“Việc này đều do con bé gây ra. Tôi cũng đã mắng nó nhiều lần rồi. Trong phẫu thuật một chút thất thần thôi cũng thành chuyện lớn rồi.” Ứng tiên sinh căm tức nói.
Nghe thấy lời Ứng tiên sinh nói, Tề Mẫn Mẫn nhíu mi.
Thời điểm mổ mà thất thần sao?
Làm một bác sĩ khoa não, việc đó chính là lấy sinh mệnh của người bệnh ra đùa!
Đó hành động không biết chịu trách nhiệm!
Hoắc trì Viễn giúp cô ta sự việc lần này lắng xuống, thế còn lần sau a?
Hoắc trì Viễn nhanh chóng an ủi đối phương: “Chú Ứng, người đừng quá lo lắng. Cháu đã nhờ người giải quyết. Sẽ sớm hòa giải thôi.”
“Hoắc trì Viễn, Chú đây vô cùng cám ơn cháu. Ứng Mẫn gặp chuyện không may cũng nhờ có cháu giúp đỡ.” Ứng tiên sinh cảm kích nhìn Hoắc trì Viễn.
“Nể mặt chú Ứng, chuyện này cháu cũng nên quan tâm.” Hoắc trì Viễn lập tức cung kính nói.
Hoắc Hoài Lễ thấy Ứng tiên sinh tiếp tục biểu đạt lòng cảm kích, liền ha ha cười nói: “Hôm nay sang năm mới, không nên đề cập tới chuyện không vui. Lão Ứng, người hiền có trời phù hộ. Ứng Mẫn từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời rồi.”
“Hi vọng lần này con bé có thể tiếp thu giáo huấn.” Ứng tiên sinh thở dài, “Lão Cố, cũng là ông có phúc. Con cái một đứa so với một đứa lại càng tài giỏi hơn.”
“Lão Ứng, hai ta bàn chút công chuyện. Lát nữa ở lại ăn cơm!” Hoắc Hoài Lễ lôi kéo cánh tay Ứng tiên sinh, đi về phía phòng làm việc của mình.
“Không được!Ứng Mẫn mấy ngày nay luôn nhốt mình trong phòng. Tôi trở về cùng nó thôi.” Ứng tiên sinh khéo léo từ chối lời mời của Hoắc Hoài Lễ, cùng ông và mọi người hàn huyên vài câu rồi lại trở về nhà.
Cha mẹ Ứng Mẫn rời đi, bởi vì nhớ lại chuyện của Ứng Mẫn khiến Tề Mẫn Mẫn chẳng còn khẩu vị gì. Cô chỉ uống vài ngụm cháo rồi buông đũa xuống, ngồi trên ghế sô pha cúi đầu sửa móng tay.
Cô không thể bắt Hoắc trì Viễn không được quan tâm Ứng Mẫn. Dù sao hai người họ có thể được coi là thanh mai trúc mã.
Hoắc trì Viễn lập tức ôm cô đi đến cửa sổ sát đất, thấp giọng hỏi: “Không vui sao?”
“Không có!” Tề Mẫn Mẫn lập tức lắc đầu.
Trong chuyện này, cô không có tư cách tức giận Ứng Mẫn.
Hoắc trì Viễn giúp đỡ Ứng Mẫn xuất phát từ sự quen biết cũ của hai nhà.
Cô cảm thấy việc này hơi hồ đồ.
Ứng Mẫn là một bác sĩ, khiến bệnh nhân chết, cô ta nên chịu sự trừng phạt.