Chương
“Đi thôi! Ba đã đặt nhà hàng rồi, chúng ta ra ngoài ăn!” Tề Bằng Trình vui vẻ ôm vai Tề Mẫn Mẫn đi xuống lầu.
Hoắc trì Viễn nhìn Tề Bằng Trình và Tề Mẫn Mẫn đi phía trước hơi mím môi.
Liệu anh có thể nói anh bắt đầu cảm thấy ghen tị với cha vợ không?
Nếu Tề Mẫn Mẫn thân mật với đàn ông khác như vậy sao anh không nổi điên được cơ chứ?
“Hoắc trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu, nhìn Hoắc trì Viễn một cái.
Hoắc trì Viễn cười một chút, lập tức vội vàng đuổi theo.
Hoắc trì Viễn lái xe vừa nhìn đường, vừa nói chuyện với Tề Bằng Trình đang ngồi ghế sau.
“Ở phía Trác Liệt đã có tin tức gì chưa ạ?”
“Sáng nay thằng bé vừa báo tin cho ba! Là bà ta!” Tề Bằng Trình cau mặt nói.
“Được! Con đã biết xử lý như thế nào rồi!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nhíu mày lại.
Mấy hôm nay, anh án binh bất động là vì chưa có chứng cớ xác thực.
Nhưng nếu đã xác thực mục tiêu thì anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương đâu!
“Thật đáng ghét!” Tề Mẫn Mẫn đau lòng nhắm mắt lại.
Nhớ đến ông ngoại và bé con đã mất, cô cực kỳ tức giận.
Hoắc trì Viễn vươn tay, ôm Tề Mẫn Mẫn vào ngực, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, khàn giọng nói: “Nhóc con, đừng khóc!”
“Em muốn xé xác Dương Nguyệt Quyên!” Tề Mẫn Mẫn lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được! Phải xé xác bà ta!” Hoắc trì Viễn cười nói.
Xem ra, Tề Mẫn Mẫn lần này thật sự tức giận rồi mới có thể nói câu muốn xé xác Dương Nguyệt Quyên.
“Tâm can bảo bối, đều là lỗi của ba. Nếu năm đó ba không dây dưa với bà ta thì sẽ không xảy ra nhiều bi kịch như vậy!” Tề Bằng Trình cảm thấy cực kỳ tự trách, thở dài nói.
“Ba, chắc chắn là do Dương Nguyệt Quyên trăm phương ngàn kế dây dưa với ba mới đúng. Hiện tại người con hận nhất là Dương Nguyệt Quyên. Còn cả Tiểu Lạc thông đồng làm chuyện xấu kia nữa!” Tề Mẫn Mẫn oán hận nói.
“Được, không tha cho bất cứ ai cả! Tiểu Lạc tuy còn nhỏ tuổi lại có tâm muốn hại người. Cứ để nó chịu một chút dạy dỗ đi!” Tề Bằng Trình không hề thương tiếc nói.
Đều là con ruột của ông, Tề Mẫn Mẫn thì thiện lương còn Tiểu Lạc lại ác độc giống hệt mẹ nó. Hai mẹ con họ ở trước mặt ba vợ kẻ xướng người họa mới khiến ông cụ tức chết.
Ba người ăn một bữa cơm gia đình ấm áp, khi về đến nhà đã là hơn giờ.
Hoắc trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn, quan tâm hỏi han: “Nha đầu, lát nữa anh có một cuộc gặp với đồng nghiệp.Em muốn đi cùng anh, hay là ở nhà cũng ba vợ?”
“Họp mặt bạn đồng nghiệp? Bệnh viện XX?” Tề Mẫn Mẫn lập tức lo lắng trong lòng.
“Ừ. Hàng năm đều phải tụ họp một lần.Theo lẽ thường.” Hoắc trì Viễn không thể nề hà gì nhún vai.”Kỳ thật hiện tại anh muốn ở nhà với em hơn.”
“Ứng Mẫn có đi không?” Tề Mẫn Mẫn quan tâm hỏi.
Tuy Ứng Mẫn không phải là người xấu, nhưng đối với Ứng Mẫn cô vẫn luôn có chút cảnh giác.