Chương
“Không tồi là Lý Nham là một nhân tài, nếu không thì nhất định mẹ sẽ tức giận đến xé xác con ra!” Cố Hoài Cẩn vừa lòng nhìn thoáng qua Lý Nham.
“Con rể tốt là được!” Bà nội Hoắc được con rể đẩy ra, cười nói với con gái: “Con cũng đừng quở trách Tư Đồng nữa.”
“Mẹ, Hoài Cẩn đây là phơi ra hạnh phúc trước mặt chúng ra, cô ấy có được con rể tốt, cao hứng đến độ cười toe toét rồi.” Chu Cầm nói.
Tôn Lợi đẩy Cố bà nội ra trước mặt Chu Cầm, vẫy tay với Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn theo chú đi đến bên cạnh.
“Chú, chuyện Ưng Mẫn có kết quả chưa?”
“Xem xét sự cố, đúng là Ưng Mẫn thất trách, cho nên chuyện này vẫn khó giải quyết. nếu như cô ấy muốn tiếp tục làm bác sĩ, thì nhất định phải đổi sang thành phố khác. Cả thành phố này nhỏ như vậy, chuyện gì xảy ra với ai, tất cả mọi người đều rõ ràng. Cho dù là bệnh viện khác cũng sẽ không đồng ý tiếp nhận một chuyên gia não ngoại thất trách.” Tôn Lợi trầm trọng nói: “Bác sĩ não ngoại mà thất thần khi phẫu thuật thì không khác gì mưu sát.”
“Hiểu rồi ạ.” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ thở dìa.
“Người bệnh của người nhà, chú đã liên hệ vài lần, rốt cuộc sáng hôm nay đã nói ra giải quyết riêng, đây là chuyện đáng mừng nhất.” Tôn Lợi cười vỗ bả vai Hoắc trì Viễn.
“Thật tốt quá! Có thể dùng tiền bạc giải quyết thì không thành vấn đề, cảm ơn chú!” Hoắc trì Viễn thâm sâu nhẹ nhàng thở ra.
Trước vẫn không có cách nào giải quyết chuyện của Ưng Mẫn, là vì người nhà người chết không muốn giải quyết riêng.
Nếu đối phương muốn giải quyết riêng, chuyện công việc của Ưng Mẫn anh có thể nghĩ cách bố trí.
“Không cần cảm ơn chú, là cháu bồi thương tiền đủ nhiều. Thế nhưng Tiểu Viễn à, chú nhắc nhở cháu một câu, giúp người cũng phải có mức độ. Cháu giúp Ưng Mẫn như vậy,sẽ có người nói ra nói vào.” Tôn Lợi nhắc nhở anh.
“Cháu hiểu, việc này cháu đồng ý có chút vội vàng, không hề suy nghĩ quá nhiều.” Hoắc trì Viễn gật đầu một cái.
Tôn Tư Đồng kéo tay Tề Mẫn Mẫn, tò mò nhìn:”Đã sớm nghe mẹ em nói chị rất xinh đẹp. Quả nhiên là như vậy.”
“Em chỉ có chút ưa nhìn thôi, còn kém xinh đẹp xa lắm ạ.” Tề Mẫn Mẫn khiêm tốn cười nói. “Nhưng chị Tư Đồng rất đẹp.”
Tôn Tư Đồng có vài phần giống Hoắc Tương, nhưng so với Hoắc Tương còn tao nhã quý phái hơn mấy phần.
Điều này chỉ có trên người những thiên kim tiểu thư nhà quan chức giàu có.
Nhưng Tôn Tư Đồng lại rất bình dị gần gũi.
Phần bình dị này càng làm tôn thêm khí chất cao quý của cô.
“Chị đừng khen em xinh đẹp, Hoắc Tương nghe thấy sẽ cười em. Trước đây em rất xấu xí, chị ấy vẫn luôn gọi em là vịt con xấu xí.” Tôn Tư Đồng ghé vào tai Tề Mẫn Mẫn, lặng lẽ nói.
“Đó là do chị ấy ghen tị với chị mà.” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười rộ lên.
Với vẻ ngoài của Tôn Tư Đồng, cho dù trước đây cô không xinh đẹp, nhưng cũng không hề xấu xí.
“Chị dâu nhỏ, em mới không chú ý một lát mà hai người đã thầm thì cái gì rồi?” Hoắc Tương giả bộ tức giận đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn, nhéo nhéo má cô.”