Chương
Tưởng phu nhân do dự nhìn Hoắc Trì Viễn, cắn môi nói với anh: “Tiểu Viễn, cháu đi theo bác. Bác có lời muốn nói với cháu”
Hoắc Trì Viễn gật đầu một cái, liền đi theo Tưởng phu nhân tới phòng khách.
Sau khi ngồi xuống, Hoắc Trì Viễn trịnh trọng nhìn Tưởng phu nhân, an tĩnh chờ bà mở miệng.
“Mẫn Mẫn có phải có một người em gái hay không?” Tưởng phu nhân trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng hỏi Hoắc Trì Viễn.
“Vâng ạ.” Hoắc Trì Viễn gật gật đầu, “Mười lăm, mười sáu tuổi, tóc dài, ánh mắt không tính là quá lớn.”
“Vậy là phải rồi.” Tưởng phu nhân nặng nề nói.
“Là sao ạ?” Hoắc Trì Viễn hỏi lại một câu.
“Em gái này của Tề Mẫn Mẫn là do mẹ kế sinh ra à?” Tưởng phu nhân nghiêm mặt hỏi.
“Vâng ạ.” Hoắc Trì Viễn lại gật đầu.
“Khó trách?” Tưởng phu nhân thở dài một hơi, “Ngày đó, hộ sĩ Lý đã đỡ bác đi tản bộ, gặp được một cô gái nhỏ xinh xắn. Con bé cố ý tiết lộ cho bác biết người cháu muốn kết hôn là người đã đâm chết Y Nhiên. Vừa nãy nghe thấy các cháu nói cái gì mà em gái của Mẫn Mẫn phá hoại hôn lễ của con bé. Hiện tại bác đã hiểu được.”
“Tiểu Nhiễm hạnh phúc thì trong mắt mẹ con Tề Lạc giống như bị kim đâm.” Hoắc Trì Viễn phẫn nộ mím môi mỏng.
“Mẹ kế Mẫn Mẫn đối với con bé cũng không tốt. Con bé đã nói với bác, thời điểm ba con bé đi công tác, con bé liền bị đau bụng kinh phải nằm úp sấp trên mặt bàn không nhúc nhích được, bà ta đến chén nước ấm cũng không rót cho con bé, đồ ăn tất cả đều là đồ nguội. Chỉ có lúc ba con bé ở nhà, con bé mới được coi như bảo bối.” Tưởng phu nhân nghĩ đến cuộc sống của Tề Mẫn Mẫn, cũng phải nổi lên một chút thương hại.
Không có mẹ, trẻ con vốn đã rất đáng thương, lại bị mẹ kế lạnh nhạt, cho dù không bị ngược đãi, cũng thật khiến người ta thương tiếc.
Nghe được phu nhân Tưởng noi, vốn dĩ khuôn mặt đã lạnh lùng của Hoắc Trì Viễn lại càng thêm băng hàn.
Anh cho là có Tề Bằng Trình ở đây, Dương Nguyệt Quyên không dám trắng trợn bạc đãi Tề Mẫn Mẫn.
Không nghĩ tới tuổi thơ của Tề Mẫn Mẫn lại trải qua như thế.
Đau lòng từ từ lan tràn.
Anh cực kỳ cảm ơn ông trời đã ban cho Tề Mẫn Mẫn một tính cách lạc quan.
“Đau lòng thì đối với nó tốt một chút.” Phu nhân Tưởng trầm trọng nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn.
“Cháu sẽ. Bác gái, cảm ơn bác đã rộng lòng như vậy.” Hoắc Trì Viễn rất cảm kích nói.
“Không cần cảm ơn. Hiện giờ trong lòng bác không còn oán hận, không hề tự trách, mà còn thấy thoải mái hơn rất nhiều.” Phu nhân Tưởng cầm trà lê, an nhàn thưởng thức.
“Bác nghĩ như vậy cháu thực sự vui mừng.” Hoắc Nhiên thản nhiên cười nhìn phu nhân Tưởng.
Đây là kết quả anh vẫn chờ đợi.
Mặc dù quá trình đi đến bây giờ, tất cả mọi người đều đã trải qua nhiều đau đớn và phong ba, nhưng dù sao cũng có một kết quả toàn vẹn.
“Mỗi ngày bác đều xem ảnh của Y Nhiên vô số lần, Hoắc Trì Viễn, nó chụp ảnh thật đẹp.” Phu nhân Tưởng đỏ hốc mắt, khóe môi tươi cười cũng rất đắc ý.
“Là bác dạy dỗ cô ấy thật tốt. cô ấy là cô gái hoàn mỹ nhất cháu gặp qua.”