Chương
“Hoắc Trì Viễn…” Ứng Mẫn hoảng hốt đứng lên, đỡ bàn nhìn Hoắc Trì Viễn.
Anh thật quá nhẫn tâm, nói không liên hệ liền nói đến quyết tuyệt như vậy.
“Cô căn bản là không ý thức được chính mình đã làm sai cái gì, tôi cũng không muốn tốn nước miếng nữa.Tạm biệt!” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền đứng lên, trong ánh mắt xấu hổ cùng bối rối của Ứng Mẫn đi ra ngoài, “Vĩnh viễn không thấy!”
Tề Mẫn Mẫn ngồi xổm trước bàn trà, nghiêm túc đem hoa tươi đang cầm trong tay đặt vào bình hoa, sau đó giống như dâng vật quý ngẩng đầu, hỏi bà nội: “Bà nội, lần này thế nào, có đẹp hơn không?”
Bà nội haha cười nói: “Nha đầu, cháu không có khả năng này, bắt chước sẽ không được.”
“Bà nội, bà đúng là đả kích người khác!” Tề Mẫn Mẫn đứng dậy ôm cổ bà nội, giả bộ bất mãn chu miệng nhỏ kháng nghị.
“Đừng nóng giận, bà bảo người giúp việc hầm chè đậu đỏ ngân nhĩ hạt sen cho chay.” Bà nội vỗ vỗ sau lưng cô, cười nói.
Tề Mẫn Mẫn cũng không học được cắm hoa của bà nên cũng không muốn tiếp tục.
“Vẫn là bà nội hiểu cháu nhất!” Tề Mẫn Mẫn chôn mặt ở trên vai bà, cười làm nũng nói.
“Bà có một cháu dâu bảo bối như vậy, đương nhiên muốn thương cháu rồi!” Bà nội ha ha cười nói.
Tề Mẫn Mẫn cảm động ôm cổ bà nội, nhẹ nhàng loạng choạng.
Lúc này, Hoắc Trì Viễn tiến vào. Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn và bà nội thân mật như vậy, khóe môi nhợt nhạt ý cười.
“Đã về rồi?” Tề Mẫn Mẫn ôn hòa bắt chuyện với anh.
Hoắc Trì Viễn tiến lên, kéo Tề Mẫn Mẫn đứng lên từ trên người bà nội: “Theo anh lên lầu, có chuyện muốn nói với em.”
“Nói gì?” Tề Mẫn Mẫn khó hiểu nhìn anh.
“Xin lỗi, được không?” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền nắm tay Tề Mẫn Mẫn, không để ý sự từ chối của cô mà đi lên lầu.
Tề Mẫn Mẫn cắn môi, nội tâm có chút phức tạp.
“Hoắc Trì Viễn, anh không cần để ý đến em. Là em phát cáu, hai ngày nữa thì tốt rồi.”
Hoắc Trì Viễn không nói gì, chính là muốn kéo Tề Mẫn Mẫn đi trở về phòng ngủ, sau khi đóng cửa lạ, mới xoay người nhìn cô: “Hẳn là em phát cáu. Tề Mẫn Mẫn, anh không trách em, anh đối với Ưng Mẫn cũng dừng ở đây. Về sau anh sẽ không giúp cô ấy nữa. anh vẫn nghĩ đến cô ấy là một cô gái chính trực thiện lương, không nghĩ tới cô ấy lại trong ngoài không đồng nhất đến loại trình độ này. Cô ấy làm thương tổn em, anh xin lỗi!”
“Anh không cần thay mặt cô ấy xin lỗi.” Tề Mẫn Mẫn cắn môi nhìn Hoắc Trì Viễn: “Là em luẩn quẩn trong lòng. Thật ra em biết anh đối với cô ấy không có ý gì. Chỉ là lời nói của cô ấy đối với em khiến em không thoải mái.
“Lúc ấy anh chỉ là muốn giúp người khác thì giúp triệt để, đưa Phật thì đưa đến tận nơi, không nghĩ nhiều lắm. anh không nghĩ tới ý tốt của anh lại được cô ấy biến thành công cụ để làm thương tổn em. Nha đầu, anh không bao giờ giúp cô ấy nữa.” Hoắc Trì Viễn gắt gao ôm Tề Mẫn Mẫn: “Thực xin lỗi, tha thứ cho anh. Hôm nay Hoắc Nhiên mắng anh là cảm tình trí chướng, anh nghĩ nó mắng đúng, anh không đoán được đúng lúc tại sao em thương tâm.”
“Hoắc Trì Viễn, anh thật sự không hề gặp Ưng Mẫn? Hai người các anh dù sao cũng là thế giao.” Tề Mẫn Mẫn có chút không tin nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Hôm nay anh đã nói chuyện đó xong, em cảm thấy người giống như anh, sẽ phản bội em sao?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng hỏi.