Chương
Có lẽ hôm qua đã xoa dầu vừng, cục u trên trán Tề Mẫn Mẫn đã bớt sưng nhưng lại có màu xanh tím còn chút tơ máu khiến anh cực kỳ đau lòng.
Tề Mẫn Mẫn để điện thoại trên đầu giường rồi đi rửa mặt.
Lúc rửa mặt, không cẩn thận chạm vào vết thương trên trán, cô đau đến mức thiếu chút nữa thét chói tai.
Sợ bị Hoắc Trì Viễn nghe được, cô cố gắng nuốt tiếng thét vào bụng, cẩn thận tự rửa mặt.
Chờ lúc cô rửa mặt xong, quay trở lại thấy Hoắc Trì Viễn rốt cuộc cũng ngủ rồi.
Cô cẩn thận nhỏ giọng hô: “Ông xã…..Ox…..”
Hoắc Trì Viễn không hề mặt mắt, giống như đã ngủ htaatj rồi.
Lúc này Tề Mẫn Mẫn mới thở ra, ngắt kết nối video chat, đi xuống tầng.
“Tiên sinh báo với bà là con bị cụng đầu. Để bà nhìn xem nào?” Dì Lưu thấy cô đi xuống, mở miệng.
“Không sao đâu ạ! Con đã thoa dầu vừng tiêu sưng rồi!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Hoắc Trì Viễn cũng thật là. Chỉ bị thương như vậy mà anh đã làm náo loạn lên rồi.
Ninh Hạo nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn bị thương thì hoảng sợ.
“Hôm qua cậu đánh nhau với ai sao?” Anh lập tức nâng cằm cô lên, đau lòng hỏi.
“Không có. Là lăn từ trên giường xuống, bị đụng vào đầu giường.” Tề Mẫn Mẫn thở dài bất đắc dĩ.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Ninh Hạo không biết nên nói sao cho phải.
Lớn như vậy rồi, còn ngã từ trên giường xuống.
“Hoắc Trì Viễn nói sắp về, tớ vui quá, nên ngã xuống.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm thè lưỡi.
Trái tim Ninh Hạo như bị cứa mạnh một cái. Anh thu tay lại, lùi về chỗ ngồi của mình.
Hóa ra cô bị thương là vì Hoắc Trì Viễn.
Giờ đây mọi hỉ nộ ái ố của cô đều có liên quan đến Hoắc Trì Viễn.
Cô không còn là một Tề Mẫn Mẫn luôn sùng bái vây quanh mình như trước đây.
Bây giờ cô là vợ của Hoắc Trì Viễn.
Sự thú nhận này làm trái tim Ninh Hạo thắt lại, đau đến toát mồ hôi lạnh.
“Cậu khó chịu ở đâu à?” Tề Mẫn Mẫn nhìn sắc mặt Ninh Hạo rất khó coi, liền quan tâm đưa tay sờ lên trán anh.
“Không có. Tớ hơi đói.” Ninh Hạo tìm mội cái không hề có lý chút nào.
“Tớ đi mua bữa sáng cho cậu.” Tề Mẫn Mẫn lập tức cất cặp sách, chạy ra khỏi phòng học.
Tề Mẫn Mẫn đi rồi, Ninh Hạo mới cảm thấy thực sự bị đau bụng. Đau vì Tề Mẫn Mẫn không hề hiểu anh.
Vương Giai Tuệ nhìn thấy hết thảy, thở dài.
Yêu thầm thật là khổ.
Được yêu là ngọt ngào.
Ninh Hạo yêu thầm Tề Mẫn Mẫn, chỉ có thể đau đớn buồn bã.
Cô thì sao?
Kiên trì là vì cái gì?