Chương
“Lớp trưởng, mình cũng chưa ăn bữa sáng, có thể chia một nửa cho mình không?” Vương Giai Tuệ tội nghiệp nhìn Ninh Hạo.
Ninh Hạo cảm kích nhìn thoáng qua Vương Giai Tuệ: “Có thể.”
Anh lập tức sẻ nửa đưa cho Vương Giai Tuệ.
Hôm nay quả thực cô chính là cứu tinh của anh.
Nơi chốn giúp anh.
“Cảm ơn!” Vương Giai Tuệ nhìn Ninh Hạo tươi cười, tay tiếp nhận bữa sáng.
Ninh Hạo bị nụ cười trên mặt anh cuốn hút, cũng cười rộ theo.
“Lớp trưởng, bụng của cậu hết đau chưa?” Tề Mẫn Mẫn quan tâm hỏi han. Nhìn thấy Ninh Hạo có thể nở nụ cười, cô tất nhiên không thể lo lắng nữa. Vừa mới nhìn sắc mặt tái mét của anh, hù chết cô rồi.
“Vừa rồi Giai Tuệ đưa cho mình một miếng socola, giảm đau bớt rồi. Lại ăn bữa sáng của cậu, chắc không đau nữa.” Ninh Hạo giơ bữa sáng lên, cảm kích cười với Tề Mẫn Mẫn.
Lời anh nói khiến cô kìm lòng không đậu nở nụ cười.
Lúc tan học, Ninh Hạo ngăn Vương Giai Tuệ lại, đặc biệt thành khẩn nói: “Giai Tuệ, chuyện buổi sáng, thật sự cảm ơn cậu.”
“Mình cũng không hỗ trợ gì cả. Mình đổi socola lấy một bữa sáng mỹ vị, là buôn bán có lời.” Vương Giai Tuệ lập tức cười nói.
Cô không nghĩ muốn để cho Ninh hạo cảm kích chính mình, bởi vì cô thùa nhận mình không chịu nổi.
Nếu Ninh Hạo không thích cô, thì ngay cả tình bạn cũng đừng cho cô.
Cô sẽ đau lòng, cái loại đau đớn này là ăn nhiều socola đi chăng nữa cũng không giúp được.
Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ vì sao Hoắc Nhiên không cho cô lựa chọn.
“Cho dù thế nào đi chăng nữa vẫn là cảm ơn cậu. Là cậu cứu mình.” Ninh Hạo cảm kích nói xong, quay người đi về lớp học.
Buổi tối tan học, ba người vẫn hẹn nhau trở lại Cố gia.
Dì Lưu đã làm sẵn bữa tối phong phú chờ bọn họ.
Thấy Tề Mẫn Mẫn vào nhà, bà lập tức quan tâm hỏi: “Để xem nào, vẫn chưa tiêu sưng, nếu như cậu chủ nhìn thấy sẽ lại đau lòng, chắc là đêm nay lại khó ngủ.”
“Dì đừng nói cho anh ấy.” Tề Mẫn Mẫn lập tức nói.
“Không nói cho cậu ấy, cậu ấy hận chết tôi.” Dì Lưu trêu chọc cười nói: “Qua đi, để dì bôi lô hội cho cháu, là cậu ấy đặc biệt bảo Lynda đưa nước lô hội qua đây.”
“A…” Tề Mẫn Mẫn khẩn trương đặt túi sách xuống, xoay người nói với Ninh Hạo: “Mình đi đã, hai cậu cứ làm bài tập trước đi, không cần chờ mình.”
Ninh Hạo gật đầu.
Vương Giai Tuệ cố ý chọn một vị trí cách xa Ninh Hạo một chút, mở túi sách ra.
“Anh ngữ của Tề Mẫn Mẫn không tồi, chúng mình học Tiếng Anh trước đi. Mình giúp cậu một chút.” Ninh Hạo lấy sách tiếng Anh ra, rất thành khẩn nói.
“Ninh Hạo, cậu không cần đặc biệt giúp mình.” Vương Giai Tuệ cảm kích nói.
“tiếng Anh của Tề Mẫn Mẫn đã có Hoắc Trì Viễn dạy, nếu như cậu không để mình giúp, mình cũng thật sự vô dụng rồi.” Ninh Hạo tự giễu nói.