Chương
Ngày hôm sau, lúc hai bàn tay nắm chặt dắt nhau đi xuống, dì Lưu vừa mới chuẩn bị xong điểm tâm liền bị làm cho hoảng sợ.
“Ôi! Cố tiên sinh?! Cậu chừng nào thì trở về? Như thế nào lại không nói trước một tiếng?” Dì Lưu bồn chồn hỏi han.
“Tối hôm qua. Về đến nhà thì đã hơn giờ rồi.” Hoắc Trì Viễn cười trả lời.
“Trở lại là tốt rồi. Tiểu Nhiễm mấy ngày này nhớ cậu đến muốn chết. Cậu đã về thì ở lại nhà nhiều thêm một chút, hảo hảo mà bù đắp lại cho con bé.” Dì Lưu hiền lành cười nói.
Hoắc Trì Viễn nắm lấy đôi tay Tiểu Nhiễm, đặt một nụ hôn thâm tình lên tay cô: “Cháu sẽ! Cháu sẽ cố gắng bồi đắp cho cô ấy.”
Tề Mẫn Mẫn rút tay lai, ngượng ngùng nói: “Ăn cơm thôi!”
Lynda ở trong phòng bếp nấu cơm, liền nghe được phòng khách có âm thanh.
Có trộm đến sao?
Cô lập tức tắt bếp, cầm thìa sắt, rón ra rón rén đi ra phòng bếp. Vừa định đá văng cửa phòng khách, cửa đã bị người ở bên trong mở ra.
“Tặc này còn lớn han.” Lynda thì thào nói, giơ thìa sắt lên đánh qua.
Trịnh Húc đồng loạt bắt được thìa sắt: “Lynda, là anh.”
“Trịnh Húc?” Lynda bất ngờ trừng to mắt: “Anh trở về lúc nào?”
“Tối hôm qua.” Trịnh Húc lấy thìa sắt trên tay Lynda đi, liền đi về phía phòng bếp.
“Đứng lại!” Đột nhiên Lynda bất mãn quát.
Trịnh Húc khó hiểu xoay người: “Đói bụng, có cơm chưa?”
Lynda chạy tới, nhéo vào áo anh: “Anh trở về sao không nói cho em biết, còn ngủ ở phòng khách!”
Con ngươi trong veo mà lạnh lùng của Trịnh Húc lộ ra chút ủy khuất: “Không muốn đánh thức anh.”
Lynda nhảy lên người anh, hai chân cuốn lấy thắt lưng của anh: “Tên ngốc này, anh đánh thức em em càng cao hứng.”
Trịnh Húc sửng sốt.
Anh biết cô một mình chống chọi ở tổng công ty, chắc là vội vàng bận rộn liên tục, còn phải thỉnh thoảng đi chăm sóc Tề Mẫn Mẫn một chút, cho nên anh mới có thể thông cảm cho cô, muốn để cô ngủ ngon.
“Anh để cho lão nương chăn đơn gối chiếc hơn một tháng, anh nói anh nên bồi thường em như thế nào?”
Trịnh Húc nhàn nhạt cười, kéo Lynda ngồi dậy: “Thưởng thịt!”
Lynda kéo áo ngủ của anh, ôm lấy cổ anh, cúi đầu hôn lên.
Bị sự nhiệt tình của cô cuốn hút, rôt cuộc Trịnh Húc cũng không thể bình tĩnh được nữa, xoay người đặt cô lên bàn cơm, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của cô.
Áo ngủ của Lynda rất nhanh bị xé thành mảnh nhỏ ném trên mặt đất….
“Nhớ em không?” Lynda thở hổn hển, cười hỏi.
“Nhớ!” Trịnh Húc vừa hôn cô, vừa trả lời.
….
Sau khi bình ổn toàn bộ, Trịnh Húc ôm lấy Lynda, thấy quần áo trên mặt đất tan tành, thật có lỗi nói: “Aó không thể mặc được.”