Chương
“Dì Lưu không thoải mái, tối hôm qua anh bảo Tiếu Trương đưa dì về nhà rồi.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền đi ra khỏi phòng ngủ.
“A…” Tề Mẫn Mẫn ngồi dậy, cắn môi.
Bà nội quản gia nhất định là vì tối hôm qua sau khi cô ngủ mới về nhà, cho nên cô mới không biết.
Hi vọng mọi chuyện bình an.
Người hiền có trời phù hộ.
Bà nội quản gia thiện lương như thế, ông trời sẽ chăm sóc bà.
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn lui về phòng ngủ, lạnh mặt nói: “Nha đầu, em nên đổi tên xưng hô đi?”
“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn bồn chồn nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Em gọi dì lưu là bà nội quản gia, nghe giống như em là con của anh, sửa lại đi, ngày mai dì Lưu trở về phải sửa lại ngay.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền rời đi.
“Con gái không được sao, chú?” Tề Mẫn Mẫn hỏi xong, ôm bụng ngã xuống giường.
Hoắc Trì Viễn giờ mới phát hiện ra hai người bọn họ xưng hô với quản gia khác nhau.
Đột nhiên anh lại vòng trở về, lạnh mặt uy hiếp nói: “Cười, lại cười anh cho em biết vợ và con gái khác nhau thế nào bây giờ.”
Tề Mẫn Mẫn rửa mặt xong, mặc một chiếc quần bò, buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ rồi xuống nhà.
Còn chưa đi vào nhà bếp đã ngửi thấy mùi thịt, cô lập tức hứng chí chạy vào.
“Chồng!” Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang đeo tạp dề nấu chiên bít tể, cô lập tức chạy tới ôm thắt lưng anh.
Hoắc Trì Viễn quay đầu lại, dí tay vào trán cô:”Bỏ tay ra! Con gái ngoan! Con ôm ba như vậy là muốn loạn luân?”
“Anh thực sự muốn làm ba?” Tề Mẫn Mẫn vít cổ Hoắc Trì Viễn, hung hãn nhéo má anh.
Hoắc Trì Viễn thiếu kiên nhẫn cười nói:”Hai chúng ta hơn kém nhiều tuổi như vậy, cho em gọi anh là ba cũng là quá tiện nghi cho em rồi!”
“Thù dai như vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc Trì Viễn, “Em chỉ đùa thôi mà. Đừng tức giận! Chồng yêu là đẹp trai nhất!”
Hoắc Trì Viễn vừa lòng cúi đầu, hôn Tề Mẫn Mẫn một chút.
Tề Mẫn Mẫn ôm mặt anh, nghiêm khăc nhắc nhở nói:”Bít tết! Sắp cháy rồi!”
Hoắc Trì Viễn đến giờ mới ngửi thấy mùi cháy, nhanh chóng cầm cái xẻng lật lên.
Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn chân tay luống cuống, Tề Mẫn Mẫn cảm thấy rất thú vị.
Trong ấn tượng của cô anh là người rất trầm ổn, bình tĩnh, bày mưu tính kế, giờ này vì cô mà kích động như một đứa trẻ.
Rốt cuộc cũng chiên xong bít tết, đặt lên bàn rồi, Hoắc Trì Viễn mới lau mồ hôi.
Tề Mẫn Mẫn kiễng chân lên lau giúp anh:”Chồng, anh vất vả rồi!”
“Về sau lúc anh đang nấy cơm, em không được vào đây!” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ liếm môi một cái.
Cô ở đây sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến anh, làm cho trù nghệ của anh mất tiêu chuẩn. Hôm nay làm bít tết thiếu chút nữa thì không ăn được nữa.
“Không! Em có thể hỗ trợ cho anh được mà?” Tề Mẫn Mẫn lấy lòng nói. Nhìn anh nấu cơm là một loại hưởng thụ, cảm giác ngọt ngào. Cô cũng không muốn bỏ qua quyền lợi này.
Hoắc Trì Viễn mang hết đồ ăn lên bài nói với Tề Mẫn Mẫn:”Em chỉ làm trơ ngại thôi chứ không giúp được gì. Đi thôi, ăn cơm!”