Chương
Vương Giai Tuệ bị Hoắc Nhiên làm cho bật cười:”Anh thiếu tự tin như vậy từ bao giờ vậy?”
Phụ nữ xung quanh Hoắc Nhiên chất đống nhưng lại không với được đến anh!
“Từ khi gặp em!” Hoắc Nhiên bất đắc dĩ trả lời:”Em không có một chút cảm giác gì sao?”
Vương Giai Tuệ chỉ cười.
“Ở trước mặt em anh một chút tự tin cũng không có, lúc nào cũng bất an, sợ trong lòng em coi anh là một tên không đứng đắn.” Nghe thấy tiếng cười của Vương Giai Tuệ, Hoắc Nhiên lại khôi phục sự phóng khoáng không thể kiềm chế, khoa trương cười nói.
“Không nên tự tin! Ở đại học có bao nhiêu thanh niên tuổi trẻ đẹp trai, vì sao em phải chọn ông già như anh chứ? Em cũng không phải là sở hữu của ông chú già!” Vương Giai Tuệ cố nén cười, sẵng giọng.
“Ông già?” Hoắc Nhiên bất mãn hỏi.
Vương Giai Tuệ vẫn chưa trả lời, trên màn hình hiện ra tấm ảnh chụp con người đẹp trai chết người không đền mạng kia.
Ảnh chụp Hoắc Nhiên mặc áo sơ mi trắng đơn giản, hai nút áo trên cùng không hề cài, cổ áo phanh ra để lộ xương quai xanh và cơ ngực. Tóc anh vẫn đang ướt nước chảy ròng ròng, hình như vừa tắm xong, dưới tóc mái là đôi mắt hoa đào mị hoặc người ta. Vương Giai Tuệ nhận ra mình chỉ có thể tìm được hai chữ để hình dung Hoắc Nhiên – Mê người!
“Đẹp trai không?” Giọng nói kiêu ngạo của Hoắc Nhiên truyền đến.
“Đẹp trai! Nhưng vẫn là một ông già. Bác sĩ Mông Cổ, sự lõi đời của anh đều hằn hết lên mặt rồi!” Vương Giai Tuệ nằm trên giường, vui vẻ cười to.
Hoắc Nhiên không phục dùng sức thổi tóc.
“Ông già, anh dùng cái gì để dưỡng nhan vậy?” Vương Giai Tuệ đột nhiên mở miệng.
“Cái gì?” Hoắc Nhiên nhất thời không kịp phản ứng.
“Em tò mò cái gì mà có thể dưỡng nhan làm anh trông trẻ ra năm sáu tuổi.” Vương Giai Tuệ khẽ cười nói.
Nghe Vương Giai Tuệ nói, Hoắc Nhiên vừa lòng cười rộ lên.
Cô đang khen dung nhan của anh năm xưa sao.
Hoắc Trì Viễn dùng sức gõ mấy chữ rồi từ bỏ, khép lại laptop, nhẹ nhàng xoa bóp ngón tay.
Anh biết bản thân hôm nay hơi kì lạ.
Có lẽ vì tự ái đàn ông, cũng có lẽ vì ghen tị. Anh biết rõ Ninh Hạo giỏi tất cả các môn thể thao mà vẫn liều mạng nghênh chiến.
Tề Mẫn Mẫn bưng châu nước có thuốc Đông y đi vào phòng làm việc: “Ông xã, qua ngâm tay đi!”
“Bà xã vất vả rồi!” Hoắc Trì Viễn đứng lên, đi qua, định đón lấy chậu nước.
Tề Mẫn Mẫn vội vàng né tránh: “Để em!”
Hoắc Trì Viễn cảm động không thôi. Tề Mẫn Mẫn là cô công chúa được mọi người yêu thương, chăm sóc từ nhỏ. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô ấy đi chăm sóc người khác?
Tề Mẫn Mẫn để chậu nước lên bàn, chắp tay sau lưng cười với Hoắc Trì Viễn: “Anh thử xem có nóng hay không?”
Hoắc Trì Viễn nhìn bàn tay Tề Mẫn Mẫn để sau lưng, ngồi xuống ghế sô pha. Anh nhúng tay vào chậu nước thuốc Đông Y rồi lập tức rút tay về.
“Cực kỳ nóng sao? Để em thử lại…..” Tề Mẫn Mẫn cau mày, lo lắng vươn tay, “Có sao không? Anh Hoắc Nhiên nói phải nước nóng bỏng tay mới có kết quả!”