Chương
“Thật sự rất khó gặp được một bác sĩ não ngoại nào kiệt xuất được như Hoắc Trì Viễn.” Chủ nhiệm Lưu không khỏi nuối tiếc nói.
Lúc chủ nhiệm Lưu đi WC, Hoắc Trì Viễn nhận được điện thoại của bà nội, anh vội vàng nhận máy: “Bà nội!”
“Bà nội? Sao vậy?” Tề Mẫn Mẫn có chút lo lắng hỏi.
Hai ngày nay không về nhà lớn, đột nhiên bà nội gọi điện đến, chắc không có việc gì chứ?
“Tiểu Viễn, không phải là hôm qua Tiểu Nhiên phải về nhà sao? Sao thằng bé chưa trở lại? Di động vẫn không gọi được!” Bà nội lo lắng nói, “Hai ngày nay không có tin tai nạn máy bay hay tàu hỏa…..Vậy thì sao chứ?”
Hoắc Trì Viễn bị bà nội chọc cười: “Bà nội, sao có thể có nhiều tai nạn máy bay hay tàu hỏa thế cơ chứ? Hoắc Nhiên không có chuyện gì đâu. Để con tìm nó cho!”
“Con có thể tìm được sao?” Bà nội Hoắc có chút không tin hỏi lại.
“Con có thể đoán được nó đang ở đâu!” Hoắc Trì Viễn cười trả lời.
Tối hôm qua Hoắc Trì Viễn đã bay về. Sáng qua, Lý Á Lệ lại bay đến thành phố D, cả Vương gia chỉ có mỗi Giai Tuệ, sao thằng nhóc này có thể bỏ qua cơ hội tốt ở một mình bên cạnh người đẹp như vậy chứ?
Đối với sự hiểu biết của anh với em trai mình, thằng bé không ăn sạch cô nhóc kia đã đủ nhân từ rồi.
“Hoắc Nhiên về rồi sao?” Thấy Hoắc Trì Viễn cúp điện thoại, Tề Mẫn Mẫn quan tâm hỏi han.
Có đôi khi Giai Tuệ ngồi ngẩn người rồi lại nhíu mày, bĩu môi rồi lại thở dài, chắc có liên quan đến việc Hoắc Nhiên đi công tác.
Lúc Hoắc Trì Viễn đi công tác, linh hồn nhỏ bé của cô cũng bay mất. Nói như vậy thì có lẽ Giai Tuệ cũng nhớ Hoắc Nhiên rồi?
“Chắc vậy!” Hoắc Trì Viễn cười nhạt một chút, “Cho anh số của Giai Tuệ!”
“Số của Giai Tuệ? Sao vậy?” Tề Mẫn Mẫn khó hiểu nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Tối qua Hoắc Nhiên vẫn không về nhà. Bà nội lo lắng, anh phải bảo nó gọi điện về nhà!” Hoắc Trì Viễn cười giải thích.
“Ý anh nói…..” Tề Mẫn Mẫn biết, kích động cầm cánh tay Hoắc Trì Viễn, “Hoắc Nhiên và Giai Tuệ ở cạnh nhau? Rốt cuộc hai người họ cũng thành đôi rồi?”
“Em trai anh biết dỗ con gái như vậy, Giai Tuệ chấp nhận nó là chuyện sớm hay muộn thôi!” Hoắc Trì Viễn nhẹ nhàng giải thích.
Hoắc Nhiên và anh không chỉ có vẻ ngoài giống nhau, ngay cả tính cách cũng hoàn toàn trái ngược. Thằng bé mở miệng có thể khiến người chết sống dậy. Dù sao Vương Giai Tuệ cũng chỉ là một cô nhóc, khẳng định sẽ không thoát khỏi sự theo đuổi của Hoắc Nhiên.
Từ lúc biết Hoắc Nhiên thích Vương Giai Tuệ, anh cũng coi cô nhóc kia trở thành em dâu mình, cho đến đặc biệt quan tâm đến Lý Á Lệ, cố ý đề bạt.
“Hình như vậy!” Tề Mẫn Mẫn cười gật đầu. Cô lấy di động, tìm số của Giai Tuệ, đọc cho Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn ấn điện thoại.
——
Đang cùng ăn một hộp với Hoắc Nhiên, Vương Giai Tuệ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, lập tức nhét thìa kem vào miệng Hoắc Nhiên, lấy di động ra. Thấy đó là số của Hoắc Trì Viễn, cô nghi ngờ nhăn mày lại.