Chương
Chẳng qua anh biết, ở trong lòng Tề Mẫn Mẫn, ba là chỗ dựa duy nhất của cô mười mấy năm nay, vị trí của Tề Bằng Trình trong lòng cô vô cùng quan trọng. Anh cũng kính nể tình thương như núi của ba vợ. Vụ tai nạn năm đó, ông không hề đắn đo gánh vác hết tất cả, chỉ sợ Tề Mẫn Mẫn sẽ bị tổn hại. Người cha như vậy ai mà không kính nể cứ? Yêu?
Chỉ là anh ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy ghen tị.
Tiểu Nhiễm là của anh.
Ham muốn chiếm hữu cô rất mãnh liệt, không muốn cô ở gần bất cứ người đàn ông nào, cho dù đó là ba của cô.
Vì không muốn để sự ham muốn chiếm hữu biểu hiện rõ ràng, anh vẫn thể hiện ra ngoài thật bình tĩnh. Kỳ thực trong lòng anh sớm muốn khiêng Tiểu Nhiễm về phòng ân ái.
“Hoắc Trì Viễn, Tiểu Nhiễm là bảo bối của ba, không phải đại tiểu thư nhà nào hay tiểu minh tinh nào có thể so sánh được. Con phải quý trọng thật tốt.” Tề Bằng Trình cười nói với Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn nghe ra được sự cảnh cáo trong lời nói đó.
Anh nghiêm túc nói:”Ba, con hiểu.”
Nghe Hoắc Trì Viễn gọi mình một tiếng ba, Tề Bằng Trình trong lòng như nở hoa.
Tuy Hoắc Trì Viễn chỉ nhỏ hơn mình tuổi, nhưng vì cưới con gái mình nên cậu ta phải gọi mình một tiếng ba.
“Cái gì mà đại tiểu thư với tiểu minh tinh?” Tề Mẫn Mẫn nghi hoặc nhìn ba rồi lại nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Chỉ là một phép so sánh thôi mà.” Tề Bằng Trình cười haha nói, “Ba tin Hoắc Trì Viễn.”
Mấy ngày nay ông nghe nói Hoắc Trì Viễn đang qua lại khá thân thiết với một tiểu minh tinh, so với nỗi uy hiếp An Bình kia còn lớn hơn.
Kiểu minh tinh đó ông biết rõ, vì danh tiếng cái gì cũng có thể làm. So với danh lợi và địa vị, ngủ với đàn ông thì đã là cái gì? Cứ phô bày thân thể kề sát bên người ta liền làm người ta phát hỏa. Mà Hoắc Trì Viễn tiền tài quyền thế địa vị đều có, tiểu minh tinh này há không mơ tưởng. Huống chi khuôn mặt cậu ra còn đẹp hơn cả diễn viên.
Ông sợ đứa con rể này bị đàn bà tính kế, sợ con gái bị tổn thương. Cho nên ông mới nhắc nhở anh.
“Ba nghĩ nhiều rồi!” Tề Mẫn Mẫn cau mũi nói, “Nếu Hoắc Trì Viễn dám làm điều gì có lỗi với con, con phế anh ấy luôn.”
Hoắc Trì Viễn lau trán, khoa trương nói:”Sợ quá.”
“Em chỉ biết là anh không dám thôi.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
“Em lúc nào cũng chèn ép anh như vậy, hơi sức đâu ra mà làm mấy chuyện xằng bậy.” Hoắc Trì Viễn bình tĩnh nhìn Tề Mẫn Mẫn, mặt dày nói.
Lời này của anh vừa nói ra, gương mặt nhỏ nhắn của cô lại bắt đầu đỏ bừng như hồng chín mùa thu.
Tề Bằng Trình cố nhịn để không cười phá lên.
Con rể ơi là con rể, biết con yêu Tề Mẫn Mẫn nhưng sao có thể nói những lời như vậy trước mặt ông già này chứ?
Tề Bằng Trình lại nhẫn nhịn mới không cười ra tiếng.
Xem ra tâm can bao bối của ông đã giữ chặt trái tim của Hoắc Trì Viễn rồi.
Rất tốt!