Chương
“Anh đã nói là em muốn tìm Tề Mẫn Mẫn chơi, anh chỉ tiện đường đưa em đi tìm Tề Mẫn Mẫn thôi.” Hoắc Nhiên cố gắng suy nghĩ lý do.
Vương Giai tuệ đảo cặp mắt trắng dã: “Bác sĩ Mông Cổ, anh nghĩ tất cả mọi người ai cũng ấu trĩ như anh sao?”
Cô muốn tìm Tiểu Nhiễm, vì sao lại phải là Hoắc Nhiên tiện đường đưa cô qua?
Lại nói, ngày nay anh ở cùng với cô ngay cả bà nội anh cũng đã biết rồi!
“Nếu bọn họ đều đã sáng tỏ, vậy không bằng thừa dịp hôm nay chính thức giới thiệu em với mọi người trong nhà anh đi.” Hoắc Nhiên buông tay ra, không đợi Vương Giai Tuệ đáp ứng liền nói với Hoắc Trì Viễn “Anh, bọn em sẽ cùng về nhà.”
“Em trực tiếp đến XX, anh đã đặt phòng.” Hoắc Trì Viễn đã đặt tại một nhà hàng Quảng Đông vô cùng nổi danh.”Đúng h có mặt.”
“Được.” Hoắc Nhiên nhìn nhìn đồng hồ, bây giờ mới có h, còn có một lát để chuẩn bị.
Vương Giai Tuệ trừng mắt căm giận nhìn Hoắc Nhiên, thấy anh để điện thoại xuống, cô lập tức bổ nhào tới, véo chặt lấy thắt lưng anh: “Bác sĩ Mông Cổ, anh không thoát khỏi cái chết rồi!”
“Đau! Bà xã, nhẹ chút!” Hoắc Nhiên một bên né tránh một bên kêu đau.
“Muốn đi thì chính anh đi! Em cũng chưa có đồng ý!” Vương Giai Tuệ đẩy Hoắc Nhiên ra, tức giận quyệt miệng nhỏ.
“Em cũng không thể để cho anh làm tình nhân bí mật của em a? Anh là thật tâm muốn kết hôn với em.” Hoắc Nhiên xoa cái eo bị vặn cho đau nhức, tội nghiệp nhìn Vương Giai Tuệ.
Tình nhân bí mật?
Vương Giai Tuệ bị này bốn chữ này làm cho buồn cười: “Tình nhân bí mật cũng tốt a! Tình nhân bí mật liền không ai biết anh là bạn trai em. Người bên ngoài muốn nghĩ như thế nào cũng được. Em chính là vì anh mà suy nghĩ!”
“Em muốn hại anh không cưới được vợ!” Hoắc Nhiên oán hận nhìn Vương Giai Tuệ.
Anh có thể khẳng định, chỉ cần anh ở bên ngoài xằng bậy, dù chỉ có một lần, Vương Giai Tuệ về sau cũng sẽ nhất định cự tuyệt lui tới cùng anh.
“Nhiều người sếp hàng chờ gả cho anh. Không sợ.” Vương Giai Tuệ sẵng giọng.
“Nhưng anh chỉ muốn cưới em!” Hoắc Nhiên ôm chặt lấy Vương Giai Tuệ, trán đối trán” bà xã ngoan! Bà xã tốt! Em đáp ứng anh đi mà. Em không theo anh trở về, bà nội sẽ nghĩ là anh trọc em tức giận. Làm ơn hãy thương anh, thương cho tấm chân tình này của anh!”
“Nói cứ như anh thật tội nghiệp vậy.” Vương Giai tuệ nhìn Hoắc Nhiên ánh mắt mê người, tim cô lại bắt đầu không thể khống chế được rồi.
Người đàn ông này chẳng cần phải làm gì, chỉ cần chớp chớp mắt, liền có thể khiến cho người ta mê mệt.
“Có đi hay không?” Hoắc Nhiên mổ một cái lên môi Giai tuệ, bá đạo hỏi.
Vương Giai Tuệ nhếch miệng nhỏ, thỏa hiệp nói: “Đi. Em đi.”
“Em không đồng ý anh sẽ hôn cho đến khi em gật đầu mới thôi!” Hoắc Nhiên không kềm chế được cười to.
Hoắc Trì Viễn bế bà nội xuống xe, đặt bà lên chiếc xe lăn mà Tề Mẫn Mẫn đẩy tới, rồi đẩy bà nội vào nhà hàng.