Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

chương 1448

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Tề Mẫn Mẫn sẽ không phóng xe của cô xuống khe núi đấy chứ?

“Anh sẽ tìm một công nhân giúp em lái xe về nhà.” Hoắc Trì Viễn khép lòng bàn tay đứng thẳng dậy, mở cửa sau ra cho Tề Mẫn Mẫn ngồi vào.

“Anh nhẹ nhàng với chị Hoắc Tương một chút. Chị ấy bị thương, rất đau.” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Trì Viễn dạy dỗ Hoắc Tương, liền nhỏ giọng dặn dò anh.

Cô hiểu anh đau lòng, lo lắng, nhưng Hoắc Tương cũng đang rất khó chịu, lại bị anh mắng trong lòng sẽ tủi thân lắm!

Hoắc Trì Viễn hiểu được chính mình đã quá nghiêm khắc, liền cười xoa đầu Tề Mẫn Mẫn:”Đúng là một chị dâu tốt!”

“Có đáng được thưởng không?” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu khẽ cười nói.

Hoắc Trì Viễn cụng trán với cô, hôn cô một chút, khàn khàn giọng nói:”Về nhà lại thưởng.”

Về nhà lại thưởng?

Gương mặt nhỏ nhắn của Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng.

Cô hung hắng đá Hoắc Trì Viễn một cái rồi ngồi vào xe.

Hoắc Trì Viễn sờ lên môi mình một chút.

Anh thích nhìn cô đỏ mặt mỗi khi bị trêu chọc.

Hoắc Tương mới được Hoắc Trì Viễn ôm vào cửa, Hoắc Hoài Lễ và Chu Cầm liền đi qua.

“Bị thương nghiêm trọng không?” Chu Cầm mất bình tĩnh, nhanh chóng hỏi han.

Hoắc Tương tránh thoát khỏi cái ôm của Hoắc Trì Viễn, khóc nhào vào trong lòng mẹ: “Ba, mẹ, lúc con ngã xuống núi cứ nghĩ là cả đời này không thấy được mẹ nữa.”

“Không ngã hỏng người là được rồi.” Nhìn thấy con gái có thể đứng, lúc này Chu Cầm mới nhẹ nhàng thở ra, vỗ nhẹ lưng cô.

“Lúc lên núi không có chút tín hiệu nào, con không gọi điện thoại được, la bàn cũng bị hỏng.” Hoắc Tương nhớ đến tình huống lúc đó, lúc này mới nghĩ lại mà sợ. Lúc ấy chỉ nghĩ nhất định phải đi tiếp, không được sợ hãi như vậy: “Thiếu chút nữa là không về được rồi.”

“Thiếu chút nữa liền không về được.” Hoắc Trì Viễn lạnh mặt nói: “Xông vào bãi mìn, thiếu chút nữa đảo loạn diễn tập. Nếu đội trưởng Trần không bắt được, mạng của em đã mất lâu rồi.”

Nghe được Hoắc Trì Viễn nói, sắc mặt của Hoắc Hoài Lễ và Chu Cầm đều trắng bệch, bọn họ đều nghe hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc.

“Em biết anh ấy đã cứu em, em cảm ơn rồi.” Hoắc Tương tủi thân hếch miệng nhỏ lên.

“Tiểu Viễn, Hoắc Tương bị kinh động, con nói ít đi vài câu đi.” Chu Cầm phụng phịu nói.

“Vẫn là mẹ thương con.” Hoắc Tương ôm cổ Chu Cầm, làm nũng nói.

“Anh con nói con cũng vì thương con. Nếu không thì con sống chết mắc mớ gì đến chúng ta?” Hoắc Hoài Lễ nghiêm mặt dạy dỗ.

Bởi vì Hoắc Tương là con gái duy nhất của bọn họ, từ nhỏ đã dung túng nhiều một chút. Có lẽ vì thế cho nên tính tình của cô có chút hoang dã, yêu thích tự do.

“Biết ạ.” Hoắc Tương ru rú trong lòng Chu Cầm, giống như đứa bé tìm kiếm an ủi.

“Được rồi, trở về là tốt rồi, bị thương ngoài da vãi ngày sẽ tốt. lát nữa bà nội con thức dậy đừng ai nói chuyện này cho bà biết, miễn cho bà lo lắng.” Chu Cầm vừa an ủi Hoắc Tương, vừa dặn dò mọi người.

“Biết rồi.” Hoắc Tương hôn lên mặt mẹ mình: “Mẹ con đúng là mẹ hiền lành nhất, vẫn là con dâu vĩ đại.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio