Chương
“Trợ lý Trịnh, ân cần như vậy hình như không thích hợp!” Tiểu Trương phe phẩy hộp quà trong tay, cười trêu chọc Trịnh Húc.
“Đương nhiên là có việc muốn nhờ vả.” Trịnh Húc thản nhiên cười nói.
“Anh ở trong công ty này dưới một người trên vạn người, còn có việc phải nhờ đến chúng tôi sao?” Tiểu Lý đi tới trêu chọc nói.
Trịnh Húc ra vẻ thần bí:”Lynda đang mang thai. Về sau mong tất cả mọi người sẽ chiếu cố cho cô ấy.”
“Chúc mừng!”
“Trợ lý Trịnh yên tâm, về sau việc nặng nhọc gì để chúng tôi làm hết đi!
……………
Nghe được lời nói của bộ phận thư ký, Trịnh Húc vừa lòng nở nụ cười:”Lát nữa Lynda đến, mọi người đừng nói quà là do tôi tặng.”
“Anh lại sợ vợ như vậy sao?”
“Cô ấy sợ nhất là có người phủ nhận năng lực làm việc của cô ấy. Cho dù mang thai cũng sẽ muốn làm người sắt. Cho nên, làm ơn!” Trịnh Húc vô cùng hiểu rõ tính tình của Lynda, nghiêm túc nói.
“Trợ lý Trịnh yên tâm. Chúng tôi sẽ giữ mồm giữ miệng.”
Trịnh Húc chắp tay, rồi nhanh chóng chuồn ra khỏi bộ phận thư ký.
Hoắc Trì Viễn vừa đi ra khỏi thang máy nhìn thấy Trịnh Huc đang cười đến kỳ quái, liền nghi hoặc hỏi:”Anh cười cái gì?”
“Hoắc tổng! Tôi phải nói cho anh một chuyện cực kỳ đau lòng!” Trịnh Húc cực kỳ nghiêm túc nhìn Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn nhướng mày, chờ Trịnh Húc nói tiếp.
“Lynda mang thai rồi! Cho nên sản phẩm của chúng ta không đạt tiêu chuẩn!” Dáng vẻ của Trịnh Húc cực kỳ đau lòng nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Cho nên…..” Hoắc Trì Viễn nhìn Trịnh Húc một cái, “Không phải cậu đang hợp tình hợp lý đứng đây nói cho tôi biết…..tin vui này chứ?”
“Chẳng lẽ anh không hài lòng sao?” Trịnh Húc cười hỏi.
“Hài lòng! An toàn gấp đôi!” Hoắc Trì Viễn xấu xa cười.
Trịnh Húc cũng cười cười.
“Gọi trưởng phòng nghiên cứu phát triển sản phẩm tới cho tôi!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói rồi đi vào văn phòng.
“Hoắc tổng, bất cứ nghiên cứu, phát minh gì thì cũng khó có thể thành công ngay lần đâu. Anh đừng quá tức giận!” Trịnh Húc vội vàng, cẩn thận nhắc nhở.
Hoắc Trì Viễn nhíu mày: “Tôi đã mắc cậu sao?”
Trịnh Húc bạo dạn nói: “Anh không mắng cũng đủ dọa người rồi!”
“Xem ra tôi quá tốt với cậu!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng khoanh tay nhìn Trịnh Húc.
“Tôi gọi điện thoại!” Trịnh Húc khẩn trương bỏ chạy.
Trịnh Húc rời, Hoắc Trì Viễn cười thỏa mãn.
Sản phẩm không an toàn mới đúng là thành công của anh.
Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm nghe tin tức Lynda mang thai, trong lòng lo lắng. Lúc thang máy mở ra, vẫn còn nơm nớp lo sợ.