Chương
“Hôm trước?” Tề Mẫn Mẫn sửng sốt một chút: “Hôm trước đúng là sinh nhật của nó. Nhưng là nó tuyệt đối không có khả năng không mua nổi bánh ngọt. tập đoàn Bằng Trình đã từng bị mẹ nó vét sạch tài chính, thiếu chút nữa phá sản. Tuy buộc Dương Nguyệt Quyên phải trả một phần tài chính, nhưng mình tin tưởng trong tay bà ta còn tiền bạc cả đời không xài hết.”
Tan học, chiếc Maybach xuất hiện đúng giờ trước cửa trường học.
Tề Mẫn Mẫn nói lời tạm biệt với Ninh Hạo và Giai Tuệ xong, liền ngồi vào ghế lái phụ.
Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua Ninh Hạo, rồi lái xe đi.
“Mẹ nuôi phẫu thuật thế nào?” Tề Mẫn Mẫn bỏ cặp sách xuống, quan tâm hỏi.
“Phẫu thuật phải kéo dài tầm tiếng.” Hoắc Trì Viễn cười xoa nhẹ tóc Tề Mẫn Mẫn, “Nha đầu, sao em còn lo lắng hơn cả anh vậy.”
“Bà ấy là mẹ của chị Y Nhiên.” Tề Mẫn Mẫn phụng phịu nói,”Nếu có thể, em thật muốn đau thay cho bà ấy.”
“Em hiểu rõ bệnh của bà ấy sao.” Hoắc Trì Viễn trêu chọc cười nói.
Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc Trì Viễn chọc cho cười ra một tiếng:”Em không phải là có ý đó. Em hị vọng em có thể bị bệnh thay cho bà ấy.”
“Nếu kết cục là như vậy, anh thà rằng bệnh nhân vẫn là bác gái.” Hoắc Trì Viễn đưa tay nắm tay Tề Mẫn Mẫn thật chặt.
Anh còn nhớ rõ tết âm lịch khi kiểm tra sức khỏe ở B thị, anh rất sợ cô sinh bệnh, bệnh mà anh không thể chữa khỏi cho cô.
Nếu để anh nhìn cô chết đi giống như ông ngoại, anh sẽ phát điên mất.
“Được rồi. Em nhớ rồi. Em nhất định sẽ khỏe như trâu.” Tề Mẫn Mẫn ngả đầu lên vai Hoắc Trì Viễn, cảm động nói.
Hoắc Trì Viễn vỗ vỗ má cô, trong mắt trần ngập dịu dàng.
Hoắc Trì Viễn đưa Tề Mẫn Mẫn đến một nhà hàng ngay gần bệnh viện. Xuống xe, anh áy náy nói với cô:”Em chịu khó một chút, ở gần đây không có nhà hàng nào tốt cả.”
“Em không kén ăn. No bụng là được rồi.” Tề Mẫn Mẫn đi tới khoác cánh tay Hoắc Trì Viễn cười nói:”Đói quá, bụng em giờ có thể nhét nổi một cái đầu bỏ. Đi thôi.”
Hoắc Trì Viễn tươi cười vui mừng.
Gọi cơm xong, Tề Mẫn Mẫn lấy sách tiếng anh ra, hỏi Hoắc Trì Viễn một số câu hỏi.
“Chỗ này phải…” Hoắc Trì Viễn bắt đầu nghiêm túc giảng giải cho Tề Mẫn Mẫn.
“Chú, anh thật là giỏi!” Tề Mẫn Mẫn sùng bái nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Nếu em sống ở nước Mỹ vài năm, cũng sẽ giỏi như vậy. Ngôn ngữ chính là một kỹ năng sinh tồn. Anh giỏi nhất là….” Hoắc Trì Viễn đột nhiên không nói nữa, lại chuyển đề tài, “Ở trường có chuyện gì mới không? Nói anh nghe một chút.”
Tề Mẫn Mẫn biết Hoắc Trì Viễn giỏi nhất cái gì, không phải là kiếm tiền, không phải buôn bán, không phải ngôn ngữ hay vật lý toán học…. mà là y thuật.
Anh không nói, là sợ cô sẽ tự trách.
Chính tay cô hủy diệt bản lĩnh mà anh tự hào nhất.
Cô cố quên đi cái mũi cay xè, làm bộ như không nhận là điều gì bất thường, cười nói:”Em đã hỏi cảm giác của Giai Tuệ với anh Hoắc Nhiên, bạn ấy nói ‘anh ấy rất tốt’. Giai Tuệ nói anh Hoắc Nhiên rất tốt. Xem ra anh Có Nhiên đã có được trái tim của mỹ nhân rồi.”