Chương
“Để ý tắm đó…” Lynda nhéo mặt anh, gắt giọng.,
“Đây là anh cấp hết nhiệt tình tích cóp trong mười năm đưa cho em.” Trịnh Húc xoay người, ôm lấy cô.
“Không tin! Đừng nói cho em biết anh và Trần Mạn Thiên chỉ có che áo bông nói chuyện phiếm.
Mười năm nhiệt tình.
Nên là có một nửa đã đưa cho Trần Mạn Thiên đi,
Anh và bạn gái trước dù sao cũng có tình cảm mười năm.
“Nhưng anh có thể không hề yêu cô ấy, cho nên lúc anh ở cùng cô ấy, rất bình thường.” TRỊNH Húc ôm cô, trầm trầm nói.
Anh và Trần Mạn Thiên ở cùng nhau, vẫn bình thường tẻ nhạt. hiện giờ ngẫm lại, lúc Trần Mạn Thiên đề xuất chia tay, khi đó anh có thể bình tĩnh buông tay như thế, là vì phần tình cảm kia không hề đặc hơn, có lẽ chỉ có thể gọi là thích. Hầu như toàn bộ thời gian anh đều một mình ở trong thư phòng công tác. Anh cho rằng chính mình không phải người đàn ông trọng tình cảm, sau khi cùng với Lynda anh mới hiểu được, hóa ra anh không phải thế, chỉ là không đúng đối tượng, không thể khơi dậy nhiệt tình của anh.
Lynda chính là mồi lửa dẫn lên nhiệt tình của anh.
“Em đây?” Lynda mị hoặc ôm cổ anh.
“Cùng với em, anh chỉ muốn hạ tử hoa mẫu đan!” Trịnh Húc nói xong, cúi đầu hôn lynda.
Hoắc Tương nằm nhà nửa tháng, chân bị thương rốt cục cũng khỏi đến mức có thể khiêu vũ được rồi.
Tâm trạng của cô rất tốt, lái xe đến quán bar quen thuộc.
Cô đang định dừng xe vào một ô, thì ô đó lại bị một chiếc Hummer cướp mất. Đối phương không chút khách khí lái xe thật nhanh rồi dừng đúng chỗ đó, hại cô thiếu chút nữa thì tông vào.
Cô tức giận xuống xe, đạp hai cái vào chiếc Hummer:”Khốn kiếp! Có biết thế nào là thứ tự trước sau không?”
Trần Lương mở cửa xe, thì nhìn thấy một người phu nữ như kẻ điên đá vào xe mình.
Anh lạnh lùng nói:”Thưa cô, người đỗ xe ở đây trước là tôi.”
Hoắc Tương phẫn nộ xoay người trợn mắt nhìn, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của đối phương thì lập tức sửng sốt:”Hai gạch ba sao? Ô này là tôi nhìn thấy trước, anh dựa vào cái gì mà tranh với tôi?”
Đừng tưởng rằng anh ta là đội trưởng thì cô sẽ sợ.
Cô muốn toàn lực đấu lý với anh ta!
“Tính tình đại tiểu thư không tồi.” Trần Lương cười cười.
“Cái gì mà tính đại tiểu thư? Rõ ràng là anh bá đạo đoạt chỗ đỗ xe của tôi!” Hoắc Tương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Cô Cố, tôi là người đứng ở đây trước, cho nên người tới trước là tôi.” Trần Lương nói xong liên đeo kính mắt vào, kiêu hãnh đi qua trước mặt Hoắc Tương.
Hoắc Tương quá tức giận, túm lấy tay Trần Lương, lại không ngờ bị anh dễ dàng chế trụ lại.
Tay bị Trần Lương bắt quặp ra sau lưng, Hoắc Tương không giãy dụa được, chỉ có thể phẫn nộ trừng mặt:”Buông tay ra!”
“Đừng dễ dàng động thủ với lính đặc chủng.” Trần Lương lạnh lùng nhìn Hoắc Tương tràn ngập uy hiếp nói, “Đó là tôi đã thủ hạ lưu tình, nếu không cô đã nằm đo đất rồi.”
Hoắc Tương hoàn toàn không đếm xỉa đến sự uy hiếp của Trần Lương, con người linh hoạt đảo quanh, nở nụ cười. Trần Lương còn đang nghĩ cô đã hiểu bản thân bị uy hiếp đang định buông tay thì cô lại la lớn: “Cảnh sát bắt nạt dân thương!”