Chương
“Cô ấy là Chu Du của mình.” Tần Viễn Chu cười nói.
“Chu Du.” Trần Lương không hiểu nhìn anh.
“Đây là chuyện cũ của mình và cô ấy.” Tần Viễn Chu nói xong, xoay người đuổi theo.
Trần Lương cắn môi nhìn Tần Viễn Chu mất hết đi nho nhã, dáng vẻ chạy như điên dưới ánh đèn đường, cau chặt mày.
Đây là chuyện cũ của mình và cô ấy.
Chuyện cũ của mình và cô ấy…
Người mà Tần Viễn Chu yêu lại là cô gái cay nồng kia – – “giấm chua”
“Cô giấm chua, từ lúc nào mà em đã thành chu Du của Tần Viễn Chu?” Anh thì thầm với tâm tình phức tạp, không rõ cảm giác trong lòng là thế nào.
Xoay người trở lại quán bar, Tần Viễn Chu cầm lấy chai wisky chưa uống xong của Tần Viễn Chu, rót cho mình một cốc đầy, dùng lực nuốt xuống yết hầu.
….
Hoắc Tương tìm thấy Maserati của mình, mở cửa xe ngồi vào, úp mặt lên tay lái, khổ sở rơi lệ.
Vì sao cô lại muốn yêu người đàn ông mà có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa đặt cô ở trong lòng?
Toàn bộ này đều là cô tự mình đa tình!
Cô thật sự là đứa ngốc.
Ngu ngốc!
Cô toàn tự cho mình là đúng!
Cho rằng chính mình có chút mị lực là có thể hấp dẫn được một người đàn ông.
Quá buồn cười rồi.
Cô viết nhiều tiểu thuyết ngôn tình như vậy, thế mà vẫn biết thành một người phụ nữ không sáng suốt.
Tần Viễn Chu chạy theo khắp mọi ngõ ngách, rốt cuộc cũng tìm được một chiếc Maserati quen thuộc. Đèn xe đang mở, người phụ nữ ở bên trong đang úp mặt trên tay lái, bả vai hơi run run, giống như đang nức nở.
Anh thật cẩn thận đi lên phía trước, nhẹ nhàng gõ cửa xe: “Hoắc Tương!”
Hoắc Tương nhanh chóng lau nước mặt, nói với Tần Viễn Chu: “Tiên sinh, chúng ta không quen nhau!”
Nói xong, cô liền khởi động xe.
Tần Viễn Chu thò tay vào vặn chìa khóa, bá đạo nói với Hoắc Tương: “Không quen sao? Cô Chu Du, mới bao lâu không gặp cô đã bị mất trí nhớ rồi à?”
“Ai là Chu Du?” Nghe được xưng hô của Tần Viễn Chu, nước mắt của Hoắc Tương lại không thể khống chế được mà rơi xuống: “Tôi không biết!”
Anh vậy mà còn nhớ rõ.
“Anh nhớ là được. Đừng khóc!” Tần Viễn Chu đau lòng mà ôm cô ở trước ngực.
“Tôi không khóc vì anh!” Hoắc Tương tủi thân nói.
“Anh lại vì em mà đến.” Tần Viễn Chu ôm sát lấy Hoắc Tương, âm thanh khàn khàn nói.
“Chúng ta không quen!” Hoắc Tương thô thanh nói.