Chương
“Không chỉ không tồi đâu ạ.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
Tần Viễn Chu chính là người đứng đầu.
“Công việc đúng là không tồi. Nhưng giá thuê nhà của nhân viên công vụ có phải rất mắc không? Hoắc Trì Viễn, bà nhớ rõ ở trung tâm B thị cháu có một căn hộ, cháu giữ lại cũng vô dụng, không bằng tặng cho nhóc Tương làm đồ cưới đi.” Bà nội Hoắc chỉ một câu nói liền mang tài sản của Hoắc Trì Viễn đi tặng người ta
“Vâng.” Hoắc Trì Viễn lập tức đồng ý, “Chỉ e là thị trưởng Tần không thích.”
“Thị…..trưởng…..Tần?” Bà nội Hoắc trừng lớn ánh mắt, kinh ngạc không thôi.
“Cháu chỉ mới nhậm chức chưa đến một năm ạ.” Tần Viễn Chu khiêm tốn nói. “Đơn vì phân cho một khu biệt thự. Mặt khác, cháu cũng có vài bất động sản ở B thị. Chắc chắn sẽ không để Hoắc Tương chịu thiệt thòi.”
“Xem ra không tặng được căn hộ của Hoắc Trì Viễn rồi.” Bà nội Hoắc vui vẻ cười nói.
“Anh ấy không cần thì em muốn!” Hoắc Tương nửa đùa nửa thật nói: “Ngày nào đó em và anh ấy cãi nhau, sẽ có chỗ để ở.”
“Không có cơ hội này đâu.” Tần Viễn Chu nắm tay Hoắc Tương, khẽ cười nói: “Nếu có một ngày em không nhìn anh vừa mắt, anh sẽ ra khỏi nhà.”
Nghe được Tần Viễn Chu nói, hốc mắt của Hoắc Tương ẩm ướt rồi.
Cô đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng không đợi sai người.
Anh thật sự yêu cô!
Tề Mẫn Mẫn áp vào bên tai Hoắc Trì Viễn, nhẹ giọng nói: “Em thật sự hâm mộ bọn họ.”
“Anh không tốt với em à?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày.
“Còn có thể tốt hơn.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm làm mặt quỷ.
Hoắc Trì Viễn xoa bóp mũi của cô: “Nha đầu tham lam.”
Bởi vì Tần Viễn Chu đã đến, Cố gia tràn ngập tiếng cười. Lúc ăn cơm tối, nhiều ngày đã không thấy Hoắc Tương về nhà ăn cơm.
Mọi người đối với Tần Viễn Chu đều vô cùng hài lòng, một câu khủng hoảng cũng không có.
Trong tiếng nói cười, Hoắc Tương và Tần Viễn Chu lưu luyến không rời.
“Chúng ta chỉ là gia đình nhỏ, chỉ sợ không xứng với Tần gia. Tiểu Tương được gả đi, cháu còn phải giữ gìn nó một chút.” Hoắc Hoài Lễ thật sự nói với Tần Viễn Chu.
Trước khi về nhà ông đã nghe từ Hoắc Trì Viễn nói về gia thế của Tần Viễn Chu, biết Tần gia không phải gia đình giàu có bình thường, trước đây cậu ta có một người vợ là con gái bộ trưởng bộ GF. Ông có chút lo lắng sự môn không đăng hộ không đối này, Tiểu Tương hả đi chỉ sợ cha mẹ chồng sẽ không thích.
“Cháu sẽ không để cô ấy phải chịu tổn thương.” Tần Viễn Chu lập tức hứa hẹn. Trước khi anh tới thành phố A đã nói qua với bố mẹ, anh nói nếu bọn họ không chấp nhận Hoắc Tương, đời này anh sẽ không cưới ai nữa. Anh là con trai độc nhất của bọn họ, bọn họ chắc sẽ không để cho hương khói của Tần gia bị chặt đứt trong tay anh.
“Vậy là tốt rồi.” Hoắc Hoài Lễ hài lòng gật đầu.
“Con gái của cô là người viết này viết nọ, không có việc gì sẽ thích đi đây đi đó nhìn xem một chút. Giúp chồng dạy con, tam tòng tứ đức, mấy chuyện đó có thể nó không làm được trọn vẹn. Cháu đừng chờ mong nó sẽ giống những người con gái bình thường khác, cả đời lấy cháu làm trung tâm, làm công cụ sinh con cho Tần gia.” Chu Cầm thực sự bình tĩnh nhìn Tần Viễn Chu.